Mặc dù Thư Tình mới đến công ty được nửa tháng, nhưng với năng lực của Thư Tình, nhất định có thể đảm nhận được.
Hoắc Vân Thành muốn cho Thư Tình một cơ hội.
Nhưng Thư Tình không chút do dự từ chối, “Miễn đi.”
Hoắc Vân Thành sửng sốt, “Vì sao?”
Phải biết rằng trưởng bộ phận của Hoắc Thị là một vị trí mà biết bao người phải tranh giành đến vỡ đầu cũng muốn làm.
Nhưng Thư Tình lại thản nhiên nói hai chữ: Miễn đi???
Thư Tình phản bác nói, “Tôi là đang nghĩ cho anh thôi. Anh nghĩ thử xem, dù sao cũng còn hai tháng nữa là chúng ta giải trừ hôn ước rồi, đến lúc đó tôi rời đi, anh lại phải tuyển trưởng bộ phận một lần nữa. Chi bằng bây giờ tuyển thẳng một lần, tuyển một người anh hài lòng lại có năng lực lên làm.”
“Em muốn đi đâu?” Sắc mặt Hoắc Vân Thành lập tức trầm xuống.
“Đi đâu cũng được, dù sao cũng sẽ không ở lại Hoắc gia.” Thư Tình thuận miệng nói.
Đến lúc đó cô vẫn còn nhiều việc phải làm.
Hoắc Vân Thành không nói gì nữa, trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ này, không hề quan tâm đến anh chút nào?
Nửa giờ sau, tới Thủy Nguyệt Tân Thành.
Đây là một tiểu khu xoa hoa tọa lạc ở trung tâm thành phố, là bất động sản thuộc sở hữu của Hoắc Thị, cách tòa nhà Hoắc Thị rất gần.
Bình thường Hoắc Vân Thành tăng ca về muộn, đều sẽ đến đây nghỉ ngơi.
Thư Tình dừng xe, “Tới rồi.”
Hoắc Vân Thành không đáp lời.
Thư Tình nghiêng người nhìn, chỉ thấy Hoắc Vân Thành dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đặn, có vẻ là đang ngủ.
Thư Tình vỗ vỗ anh, “Hoắc Vân Thành, tới rồi, mau dậy đi!”
Hoắc Vân Thành dường như lại đặt mình vào căn phòng nhỏ tối tăm kia.
Bị mấy tên bắt cóc đe dọa, uy hiếp, đánh đập, anh vô cùng mệt mỏi, cảm thấy không thể kiên trì nổi nữa.
Đường Đường kéo tay anh, gấp gáp nói: “Hoắc ca ca, đừng ngủ, mau dậy đi! Bọn họ ra ngoài rồi, chúng ta chạy trốn đi!”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hoắc Vân Thanh lại nghe thấy giọng nói kia, “Hoắc Vân Thành, mau dậy đi!”
Đường Đường… Là Đường Đường của anh đang gọi anh.
Hình ảnh thay đổi, anh kéo tay Đường Đường, hai người chạy điên cuồng trong rừng cây trên núi, “Nhanh lên, nhanh lên, chạy nhanh hơn nữa!”
Phía trước là vách đá, phía sau có người đuổi theo.
“Hoắc ca ca, em không chạy nổi nữa…”
Anh bất lực nhìn Đường Đường rơi xuống vực sâu…
“Đường Đường!” Hoắc Vân Thành bừng tỉnh, nắm lấy tay Thư Tình, “Đường Đường, em đừng rời xa anh!”
“Hoắc Vân Thành, anh sao vậy?” Thư Tình bị phản ứng của Hoắc Vân Thành dọa sợ.
Anh làm sao vậy?
Nghe anh nói, có vẻ như cô gái tên Đường Đường kia đã rời xa anh.
Nhưng vì sao?
Cô ấy không thích Hoắc Vân Thành? Từ chối anh?
Hình như không khả thi lắm.
Với tướng mạo, thân phận, địa vị của Hoắc Vân Thành, quả thực là hoàn hảo không chê vào đâu được, ít cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh.
Huống chi Hoắc Vân Thành tựa hồ yêu sâu đậm cô gái tên Đường Đường này, một người đàn ông xuất sắc như vậy, ai có thể từ chối chứ?
Rốt cuộc là vì sao?
Hoắc Vân Thành yêu cô ấy như vậy, sao cô ấy lại rời đi?
Chẳng lẽ… Đường Đường đã không còn trên thế giới này nữa?
Tục ngữ có câu thứ không có được mới là thứ tốt nhất, cho nên Hoắc Vân Thành mới nhớ mãi cô ấy không quên như vậy.