Thư Tình vội vàng nhìn sang chỗ khác, đẩy mạnh anh ra, mím môi, lạnh lùng hỏi: "Nếu không thì sao?"
Vẻ mặt của Hoắc Vân Thành trở nên lạnh lùng rõ ràng.
Sự từ chối và vùng vẫy rõ ràng của người phụ nữ trong vòng tay đã khơi dậy khát vọng chinh phục của anh.
Anh sẽ nói với Thư Tình bằng những hành động thiết thực rằng giữa anh và cô, không chỉ có một hôn ước.
Có lẽ, mối quan hệ giữa họ có thể tiến xa hơn.
Đôi tay mạnh mẽ của Hoắc Vân Thành ôm chặt eo Thư Tình, ép cô vào lòng.
Thư Tình sửng sốt, giãy dụa một chút, lạnh lùng nói: "Buông tôi ra!"
“Nếu tôi không buông tay thì sao?” Hoắc Vân Thành cong môi lạnh lùng.
Lúc này, bầu không khí trong phòng trà hơi đông cứng lại.
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa, "Có ai trong đó không?"
Một giọng nói khác sốt ruột cất lên: "Ai thất đức đến mức khóa phòng trà vậy chứ. Thực sự cho rằng phòng trà là của mình sao?"
Thư Tình nhân cơ hội thoát khỏi Hoắc Vân Thành, "Thả tôi ra, có người đến đây."
Thoát khỏi vòng tay của Hoắc Vân Thành, Thư Tình vội vàng mở cửa chạy đi.
Hai nhân viên đến phòng trà nhìn nhau.
“Vừa rồi có phải Thư Tình không?” Nhân viên A tò mò hỏi.
Nhân viên B tức giận nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chính là cô ta, không ngờ Hoắc Thị chúng ta vậy mà lại có một kẻ giết người, còn lên hotsearch, mặt mũi đều bị cô ta làm mất hết. Sao cô ta còn dám ở công ty chứ?"
Hai người đang thảo luận vui vẻ thì đột nhiên từ bên trong truyền ra một giọng nói lạnh lùng, "Ngày mai hai người không cần đi làm nữa."
Khi nhìn thấy Hoắc Vân Thành với khuôn mặt lạnh lùng, cả hai đều sững sờ.
Tổng tài đại nhân trước mặt với khuôn mặt tuấn tú cùng khí tức cuồng bạo khiến nhiệt độ trong phòng trà giảm xuống không độ.
Lời nói vừa dứt, Hoắc Vân Thành bước ra khỏi phòng trà với vẻ lạnh sống lưng, chỉ còn lại hai nhân viên đang ngẩn người.
Tổng tài đại nhân, tại sao anh lại ở trong phòng trà vậy!
Ngay sau khi Thư Tình quay trở lại chỗ ngồi của mình, cô nhận được cuộc gọi từ cảnh sát Vương.
“Cảnh sát Vương, có chuyện gì sao?” Thư Tình vừa nghe điện thoại vừa lịch sự hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói uy nghiêm của Cảnh sát Vương truyền đến, "Hạ Tinh Tinh tỉnh rồi."
Thư Tình nhếch môi, "Vậy sao?"
Cảnh sát Vương nghiêm nghị nói: "Sau khi Hạ Tinh Tinh tỉnh lại, chúng tôi đã yêu cầu lấy khẩu cung cô ấy trước, và cô ấy khăng khăng rằng cô đã đẩy cô ấy xuống nước."
“Ồ.” Lông mày Thư Tình giật giật, thản nhiên.
Thư Tình không ngạc nhiên, Hạ Tinh Tinh tỉnh dậy và khẳng định rằng cô là hung thủ, cũng nằm trong dự kiến của cô mà thôi.
Cô hết sức cố gắng cứu Hạ Tinh Tinh, bây giờ bị Hạ Tinh Tinh cắn ngược, ha ha.
Cảnh sát Vương nói thêm, "Vì vậy, trong thời gian này, mong Thư tiểu thư đừng rời khỏi thành phố A và hợp tác điều tra bất cứ lúc nào. Chúng tôi nhất định sẽ tìm ra sự thật."
Thư Tình gật đầu, "Tôi biết rồi."
Mặc dù Hoắc Vân Thành đã bảo người đè hotsearch xuống, nhưng bây giờ Hạ Tinh Tinh đã tỉnh, và cô ta đã cố gắng hết sức để chứng minh rằng Thư Tình là hung thủ đã đẩy cô ta, phóng viên nghe tin mà đến, vây quanh bệnh viện, đều muốn phỏng vấn Hạ Tinh Tinh.
Tuy nhiên, do chưa đến giờ thăm khám nên bệnh viện đã chặn nhóm phóng viên lại, không cho vào phòng bệnh.
Vì vậy, phóng viên chỉ có thể liên lạc với Hạ Tinh Tinh qua điện thoại, "Cô Hạ Tinh Tinh, trên mạng có tin đồn rằng cô vô tình rơi xuống hồ Tình Nhân. Có người cố tình đẩy cô xuống nước, và người này cũng chính là vị hôn thê của Hoắc tổng, Thư Tình, xin hỏi là thật sao? "