Thư Tình gật đầu, “Ừm, không thành vấn đề.”
Thư Tình ngồi vào ghế lái, thuần thục đạp chân ga, lái xe đến bệnh viện.
Hoắc Vân Thành ngồi ở ghế phụ lái, xoa xoa chỗ vừa bị Thư Tình đá, đột nhiên trầm giọng nói, “Vừa rồi sao em lại đá tôi? Muốn mưu sát chồng à?”
“Gì chứ?” Thư Tình nghiêng đầu liếc Hoắc Vân Thành một cái, tức giận nói, “Tôi muốn đá Hạ Tinh Tinh, ai biết anh đột nhiên nhảy ra ngăn tôi chứ. Nếu không có anh, tôi đã sớm bắt được Hạ Tinh Tinh rồi.”
“Thật sao?” Ánh mắt của Hoắc Vân Thành u ám.
Cú đá của Thư Tình vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, không giống thân thủ của những cô gái bình thường, ngay cả anh cũng không tránh kịp.
Cho nên, vị hôn thê này của anh là cao thủ võ lâm sao?
Thư Tình ý thức được mình lỡ lời, ho nhẹ một tiếng, giải thích, “Trước kia còn đi học đã học thêm Taekwondo.”
Taekwondo?
Hoắc Vân Thành cười khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Rất nhanh đã tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Hoắc Vân Thành.
Đúng như phán đoán của Thư Tình, tay của Hoắc Vân Thành chỉ bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.
May mắn thay, chân của Hoắc Vân Thành cũng không bị Thư Tình đá gãy, chỉ hơi chấn thương phần mềm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.
Lúc này Thư Tình mới thở phào một hơi, “Cũng may mà anh không sao.”
Hoắc Vân Thành nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, “Sao vậy, quan tâm tôi?”
“Quan tâm anh thì làm sao? Dù sao anh cũng coi như là vì cứu tôi mới bị thương.” Thư Tình cong môi, trong lòng lặng lẽ bổ sung vế sau, mặc dù là bắt chó đi cày, làm điều thừa thãi.
“Hộp thuốc này bôi ngoài da, một ngày ba lần, thay thuốc đúng cử. Hai hộp này dùng để uống, sáng một viên tối một viên.” Bác sĩ tỉ mỉ hướng dẫn dùng thuốc.
“Được, cảm ơn.” Thư Tình cẩn thận ghi nhớ.
Ra khỏi bệnh viện đã là rạng sáng.
Hoắc Vân Thành thản nhiên nhìn Thư Tình một cái, “Đến Thủy Nguyệt Tân Thành.”
“Không về nhà sao?” Thư Tình nghi hoặc hỏi.
Hoắc Vân Thành cười nhạt, “Đã khuya rồi.”
Thật ra, anh không muốn để mẹ Hoắc biết mình bị thương, nhất là vì cứu Thư Tình mà bị thương.
Một mặt, anh không muốn Thư Tình bị mẹ Hoắc nhằm vào.
Một nguyên nhân khác là do anh có dụng ý riêng, từ khi Thư Tình đến Hoắc gia đều trốn trong phòng khách, anh muốn nhìn cô nhiều một chút cũng không được.
Anh đột nhiên rất muốn ở một mình cùng cô.
Có lẽ ông nội nói đúng, anh nên thử tìm hiểu cô.
Thành phố về đêm thật vắng lặng.
Ánh đèn neon đủ màu sắc bên ngoài, xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên người Thư Tình, đẹp một cách khó tả.
Hoắc Vân Thành nhắm hờ mắt, tựa vào ghế, nhưng cũng không hề rời mắt khỏi cô gái đang tập trung lái xe.
Thư Tình hai tay giữ chặt vô lăng, đang lái xe thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói từ tính của Hoắc Vân Thành, “Thư Tình, Hạ Tinh Tinh bị đuổi việc rồi, em nghĩ thế nào?”
“Hả?” Thư Tình có chút bối rối, suy nghĩ một lát rồi trả lời, “Đó là do cô ta gieo gió gặt bão, huống chi đêm nay cô ta còn đâm anh bị thương, anh sẽ không mềm lòng mà bỏ qua hết đó chứ?”
Những gì Thư Tình nói hoàn toàn không cùng tần số với những gì Hoắc Vân Thành nghĩ trong lòng, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Thư Tình, “Ý tôi là, tôi muốn thăng chức cho em làm trưởng bộ phận thư ký.”