Hoắc Vân Thành tựa vào khung cửa, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại, nhưng đuôi mắt lại bắt được vẻ mặt không vui của Thư Tình ở bên cửa phòng.
Anh không nhịn được nhếch khóe môi cười khẽ.
Nhưng Từ Uyển Nhi lại hiểu lầm, cô ta tưởng rằng Hoắc Vân Thành đang cười với cô ta. Gương mặt tuấn mỹ điển trai tựa như tượng thần của anh khiến cho con tim Từ Uyển Nhi điêu đứng.
Cô ta biết ngay mà, tối nay bõ công ăn diện kỹ lưỡng một phen thể nào Hoắc Vân Thành cũng sẽ thích cho xem. Chỉ cần cô ta nhân cơ hội này rèn sắt khi còn nóng, thừa thắng xông lên thì có được Hoắc Vân Thành chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong lòng phấn khích vô cùng, Từ Uyển Nhi bước lên một bước muốn tiến sát lại gần Hoắc Vân Thành: “Vân Thành, chúng ta về phòng anh bàn bạc kỹ lưỡng thêm về vấn đề…”
Lời còn chưa dứt Hoắc Vân Thành đã lách người sang một bên, Từ Uyển Nhi theo đà không kịp dừng lại, té lăn quay ra đất.
Thư Tình không nén được phì cười.
Cô cầm theo áo của Hoắc Vân Thành bước đến, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống dáng vẻ chật vật của Từ Uyển Nhi: “Từ tiểu thư sao lại có sở thích quỳ trên đất vậy?”
“Cô!” Vừa ngước đầu lên đã nhìn thấy gương mặt châm chọc của Thư Tình, sắc mặt Từ Uyển Nhi biến đổi.
Cô ta lồm cồm bò dậy, tức giận nhìn Thư Tình.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Vân Thành, đồ anh để quên ở phòng tôi này.” Thư Tình cố tình thân thiết nói với Hoắc Vân Thành, giọng điệu mang theo vài phần quyến rũ làm người ta suy nghĩ miên man.
Quần áo của Hoắc Vân Thành ở trong phòng của Thư Tình, hai người bọn họ rốt cuộc đã làm những chuyện gì!
Từ Uyển Nhi ghen ghét tột độ, tại sao Hoắc Vân Thành không thèm liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, cô ta có chỗ nào kém Thư Tình chứ!
Hoắc Vân Thành lại còn ở ngay trước mặt cô ta lôi kéo nắm tay Thư Tình, hai người coi cô ta như không khí đi thẳng vào phòng.
“Vân Thành, kế hoạch…”
Từ Uyển Nhi không cam tâm níu kéo, còn chưa nói hết câu cánh cửa đã đóng sầm lại trước mặt.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt Từ Uyển Nhi lóe lên u ám.
Đồ tiện nhân Thư Tình, tôi sẽ không để cho cô yên đâu!
Vừa bước vào phòng Thư Tình liền tức giận hất tay Hoắc Vân Thành ra: “Muộn thế này Từ Uyển Nhi tìm anh làm gì?”
“Em không nghe thấy hả?” Hoắc Vân Thành cười tủm tỉm.
“Nửa đêm nửa hôm trai đơn gái chiếc hai người bàn bạc hợp tác với nhau ư?” Ngữ khí Thư Tình có chút chua.
Tâm tư Tư Mã Chiêu của Từ Uyển Nhi đối với Hoắc Vân Thành, người qua đường liếc mắt một là biết liền.
Mặc dù vừa rồi Hoắc Vân Thành không có động tác gì với cô ta nhưng hình ảnh Từ Uyển Nhi ra sức quyến rũ anh vẫn khiến cho Thư Tình khó chịu không thôi.
“Em ghen à?” Hoắc Vân Thành ưu nhã ngồi xuống sô pha, nhìn Thư Tình tủm tỉm cười.
“Anh mới ghen!” Thư Tình tức giận ném chiếc vest vào anh.
Nói xong Thư Tình thẳng thừng quay đầu đi.
Ngay sau đó, một vòng tay to lớn siết lấy cô.
Hoắc Vân Thành tăng chút lực, Thư Tình không lường được cả người mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng anh.
Đầu đập vào lồng ngực rắn chắc của anh, Thư Tình cười khẩy: “Buông tôi ra.”
Ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc trên cơ thể Thư Tình, mùi hương dụ dỗ chết người ấy khiến hô hấp Hoắc Vân Thành trở nên dồn dập.