Hình như cô không làm chuyện gì đắc tội anh mà?
“Vợ chưa cưới của Hoắc Vân Thành tôi, nên an phận thủ thường, mà không phải...” Hoắc Vân Thành khựng lại một lúc, hai tay đè lên bả vai Thư Tình, ánh mắt mang theo phẫn nộ rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Mà không phải đi dụ dỗ đàn ông khắp nơi!”
Cái gì?
Cô dụ dỗ đàn ông khắp nơi?
Có lộn không vậy!
Cơ thể Thư Tình cứng ngắc, hỏi ngược lại: “Con mắt nào của anh thấy tôi dụ dỗ đàn ông?”
“Hai mắt đều nhìn thấy!” Hoắc Vân Thành cau chặt mày kiếm, bàn tay đè lên bả vai Thư Tình không khỏi tăng thêm mấy phần sức lực.
Vừa nãy trong lúc lôi kéo, anh nhìn thấy trên chiếc đầm của Thư Tình, có logo của Loe.
Đầm của Loe, giá trị không tầm thường, nhất định là Lâm Nam tặng cho Thư Tình.
Nếu giữa Lâm Nam và Thư Tình không có quan hệ gì, sao lại tặng cho cô lễ phục quý giá như thế?
“Hoắc Vân Thành, anh đủ rồi đấy!”
Vô duyên vô cớ bị người ta chụp mũ “dụ dỗ đàn ông”, Thư Tình giận run cả người.
Người đàn ông này quả thật không thể nói lý!
Bị anh nhìn với ánh mắt như thế, Thư Tình cũng cáu kỉnh, giương môi, tức giận đáp trả: “Anh đừng quên, chúng ta chẳng qua chỉ là hợp đồng, ba tháng sau ai đi đường nấy không ai nợ ai, cho dù tôi dụ dỗ đàn ông thì đã sao? Có nửa xu quan hệ gì với Hoắc đại thiếu gia Hoắc Vân Thành nhà anh à?”
"Thư Tình, cô hèn hạ như vậy sao?" Hoắc Vân Thành hoàn toàn bị chọc giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn đôi môi như hoa đào hé ra rồi đóng lại của Thư Tình, cơ hồ là không nghĩ ngợi gì, cúi đầu hôn lên.
Nhiệt độ nóng bỏng truyền đến cánh môi, Thư Tình run lên, khựng lại mấy giây, sau đó mới phản ứng lại.
Hoắc Vân Thành, tên khốn kiếp này!
Còn dám chiếm tiện nghi của cô, cưỡng hôn cô?!
Đây là nụ hôn đầu của cô đó!!
Hoắc Vân Thành vốn chỉ muốn trừng phạt Thư Tình một chút, nhưng đôi môi cô mềm mại ngọt ngào, như thể có ma lực, khiến anh chìm sâu vào.