Thẩm Tuấn Ngôn tin tưởng Thư Tình vô điều kiện, cô tuyệt đối không thể phạm vào sai lầm nhỏ nhặt này.
Nếu Thư Tình nói Annie cố ý cắt rớt, thì chính là Anne cố ý cắt rớt.
Thấy Thẩm Tuấn Ngôn cũng muốn giúp đỡ Thư Tình, trên mặt Annie thần sắc trần đầy ủy khuất, cô ta lộ vẻ đáng thương mà nhìn về phía Bruce: “Honey, bọn họ đều khi dễ em.”
Những người khác ở đây đều khe khẽ nói nhỏ: “Annie hẳn sẽ không tự mình cắt cúc áo phải không?”
“Phải đó, cô ấy đâu có lý do để làm như vậy.”
“Vậy chẳng lẽ thật sự là do thư ký Thư làm…”
Thư Tình trào phúng cười, Annie không hổ danh là minh tinh điện ảnh, bắt đầu diễn liền diễn tới một bộ lại một bộ, không biết, thật đúng là cho rằng cô oan uổng Annie đâu.
Thư Tình đang muốn mở miệng, bỗng nhiên một giọng nam lạnh lẽo truyền tới, “Xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Vân Thành dáng người thon dài đi tới phòng quay, bước chân anh trầm ổn bước đi, bộ vest được cắt may khéo léo làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh.
Khuôn mặt soái khí bức người mang theo vài phần trầm lãnh, đôi ngươi sắc bén sâu thẳm nhìn chăm chú phía trước, khí thế toàn thân cường đại làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
Khí thế cao quý toát lên từ người anh làm người khác nhịn không được chỉ muốn cúi đầu.
Đám người nghị luận sôi nổi trong nháy mắt lập tức an tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn về phía cửa lớn.
“Hoắc Tổng, anh tới vừa đúng lúc.” Annie vừa thấy Hoắc Vân Thành đến, cô ta đã dẫm đôi giày cao gót bước lên đón.
Tuy khí thế cường đại của Hoắc Vân Thành làm người hít thở không thông, nhưng Annie biết, giờ phút này cô ta cần đánh một đòn phủ đầu, làm Hoắc Vân Thành tin tưởng, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là lỗi của Thư Tình.
Là Thư Tình làm mất cúc áo, chậm trễ tiến độ quay quảng cáo, cũng chính là Thư Tình cố ý đổ oan cho cô.
Chỉ cần Hoắc Vân Thành tin vào lời cô ta nói, kết cục của Thư Tình chắc chắn thực thảm.
Nghĩ đến đây, Annie xoay người, làm Hoắc Vân Thành thấy bóng lưng cô ta, sau đó bày ra vẻ mặt ủy khuất nói: “Hoắc Tổng, anh nhìn xem, đây là chiếc váy thư ký Thư đưa cho tôi.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thành thanh lãnh dừng tại chiếc váy trên người Annie, một hàng cúc áo đính kim cương kia, vừa lúc khuyết thiếu một viên ở giữa, thật dễ dàng thấy được.
Anh hơi nhíu mày, Thư Tình chắc chắn sẽ không phạm sai lầm rõ ràng như vậy.
Thấy Hoắc Vân Thành trầm mặc không nói, Anne tiếp tục giả vờ đáng thương, ủy khuất bẹp miệng: “Chiếc váy như vậy,sao tôi có thể quay tiếp được? Hơn nữa cúc váy của Loe đều được làm đặc biệt, thiếu một chiếc cúc này, muốn tìm người phụ trách Loe làm lại một chiếc cúc, còn không biết phải chờ tới khi nào?
Chỉ vì sai sót của thư ký Thư, cũng coi như làm chậm trễ tiến độ toàn bộ quảng cáo đi, nhưng thư kí Thư vì giải vây cho chính mình mà lại bôi nhọ tôi, cô ta nói là tôi cắt rớt cúc áo, sao có thể được? Chẳng lẽ tôi tự mình cắt rớt cúc áo, làm chậm trễ quay chụp, lãng phí thời gian của mình sao, lời nói quả thực vô căn cứ!”
“Vì sao không có khả năng?” Hai tròng mắt Thư Tình phát ra một tia nghiêm nghị, nhìn thẳng Annie.
Annie bị xem đến nhảy lên một trận, hai mắt trắng trợn liếc Thư Tình một cái: “Cô đừng nói bậy, cô có chứng cứ gì chứng minh là tôi cắt cúc áo đi?”
Thư Tình nhàn nhạt mở miệng: “Trước khi tôi đưa váy cho cô, tôi đã kiểm tra cẩn thận qua, lúc ấy đủ mười chiếc cúc còn đủ không thiếu. Mà sau khi cô đem vào phòng thử đồ mặc váy vào, cúc áo liền ít đi một chiếc.
Không thể không nghi ngờ, cúc áo chỉ có thể vứt ở phòng thử đồ, hơn nữa là bị người cố ý cắt đi.
Nếu là sợi chỉ bị đứt làm cúc áo bị lỏng rồi rớt, vậy thì đương nhiên sẽ phải thấy đầu sợi chỉ còn lại, hiện tại mọi người đều thấy, vị trí chiếc cúc trên váy bị mất đi, bóng loáng đến mức không thấy dấu vết, chỉ có thể là có người cố tình làm mà thôi.”