Chương 18
Khi Thư Tình tỉnh lại thì trờ đã sáng choang.
Mơ màng nhìn xung quanh, đang lấy làm lạ bản thân trở về kiểu gì thì tầm mắt cô liền đối diện với ánh mắt của Hoắc Vân Thành, đồng thời nhận ra bản thân còn đang nắm tay anh.
Cô vội vàng buông tay, ngồi dậy: “Sao anh lại ở đây?”
Dứt lời co lập tức đoán ra được.
Ngày hôm qua, cô thấy điện thoại sắp hết pin, trạng thái của bản thân còn vô cùng kém, gần như là sắp ngất đến nơi, căn bản là không gọi điện thoại nổi, vì thế không thể không dùng một chút ý thức sau cùng còn sót lại để gửi cho anh một tin nhắn.
Nhìn sắc mặt uể oải của Hoắc Vân Thành, trong mắt giăng đầy tơ máu rõ ràng là dáng vẻ không nghỉ ngơi đủ, cô cố gắng nhớ lại những chuyện lúc hôn mê, Thư Tình ngượng ngùng sờ đầu.
“Là anh đưa tôi về nhỉ, cảm ơn anh. Nhưng mà sao hiện tại anh vẫn còn ở phòng tôi?”
Cho dù anh đưa cô về thế nhưng đưa về đến nơi thì rời đi không phải là được rồi sao, cũng không cần phải ở lại trông chừng cô cả một đêm đâu mà nhỉ?
Hoắc Vân Thành lại quay về với dáng vẻ lạnh băng như bình thường: “Tối hôm qua chính cô là người kéo tay tôi không cho tôi rời đi, quên rồi?”
“…”
Thư Tình càng thêm ngượng ngùng: “Nhưng, nhưng mà lúc ấy tôi không tỉnh táo, anh chẳng phải rất tỉnh táo sao, anh có thể thừa dịp lúc tôi ngủ say thì rút tay ra.”
“Cho nên tôi chăm sóc cô cả một đêm là tôi sai rồi?”
“Tôi, tôi cũng không phải có ý đó.” Chẳng qua cô cảm thấy anh làm như vậy rất khác thường, không phù hợp với tác phong trước giờ của anh.
Sắc mặt của Hoắc Vân Thành rất khó coi, anh hối hận tối qua bản thân không nên mềm lòng ở lại bên cạnh cô.
Anh lạnh mặt, nói: “Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn cô lại xảy ra chuyện gì nữa, nếu không đến lúc đó tôi khó lòng ăn nói với ông, chyện này không liên quan gì tới cô, đừng tự mình đa tình!”
Tuy mấy lời Hoắc Vân Thành nói ra khiến người ta nghe xong khó chịu, thế nhưng Thư Tình ngược lại lại thở ra được một hơi, những lời này mới giống lời anh có thể thốt ra được.
Cô trợn trắng mắt liếc Hoắc Vân Thành một cái: “Đó là do anh nghĩ nhiều, con người tôi trước nay làm gì cũng sẽ không tự mình đa tình!”
Hoắc Vân Thành tức khắc nối đóa, xoay người rời đi.
Vừa ra cửa Hoắc Vân Thành đã đụng ngay Hoắc Thiến, trong nháy mắt trước khi đóng cửa, Hoắc Thiến cũng nhìn thấy Thư Tình đang nằm ở trên giường.
“Anh, sao anh lại đi ra từ phòng Thư Tình?”
Hoắc Vân Thành không để ý tới cô ta, anh trực tiếp rời đi.
Hoắc Thiến càng tò mò hơn: “Anh sẽ không ở trong phòng cô ta từ đêm hôm qua đâu đúng không? Hai người đã làm gì?”
Sáng sớm đã nghe thấy Hoắc Thiến mồm năm miệng mười, Thư Tình phiền chán xoa xoa tóc, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tự mình sửa soạn một phen.
Cô hiểu bản thân, biết dáng vẻ tối hôm qua của chính mình rất không xong, thế mà lại để cho Hoắc Vân Thành nhìn thấy bộ dạng ấy, anh bây giờ chắc chắn đã biết được điểm yếu của cô, nghĩ tới đây trong lòng Thư Tình lập tức khó chịu.
Ngộ nhỡ sau này anh lấy chuyện này ra để cười nhạo cô vậy thì không phải là quá mất mặt rồi hay sao!
Đều tại Hạ Tinh Tinh, dám chơi cô, Thư Tình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Thư Tình sửa soạn xong thì xuống phòng ăn dưới lầu, Hoắc Vân Thành trông thấy cô, anh lập tức để đũa xuống rồi đứng dậy rời đi.
Thư Tình đã quen với dáng vẻ này của anh nên cũng không thèm để ý, cô ngồi xuống ăn bữa sáng.
Tối hôm qua đã trải qua chuyện như vậy, hiện tại cô rất mệt mỏi, cần bổ sung thể lực vậy nên phải ăn nhiều hơn một chút.
Hoắc Thiến ban nãy không dám lên cơn với Hoắc Vân Thành, hiện tại anh đi rồi, cô ta lập tức tới chất vấn Thư Tình: “Cô mới tới có mấy ngày đã dụ dỗ anh tôi, cô nói đi, cô và anh tôi rốt cuộc đã làm những gì? Sao sáng sớm nay anh ấy lại đi ra từ phòng của cô?”