Dù tiếng cô không lớn, nhưng lại có sức lan truyền cực mạnh, còn bao hàm một loại khẳng định khiến người khác không nghi ngờ gì được.
"Cô chứng minh? Cô còn có thể chứng minh gì nữa? Rõ ràng chính là cô đã trộm nhẫn của tôi!" - Giọng nói của Từ Uyển Nhi cao hơn vài phần, mặt cô không nén nổi sự phấn khích.
Bây giờ có chứng cứ xác thực, trong mắt người khác, việc Thư Tình trộm nhẫn của cô ta là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Thư Tình có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Đồ nhà quê, đợi vào tù đi!
"Tôi đương nhiên có cách chứng minh của mình." - Thư Tình nhếch khóe môi, nở một nụ cười điềm tĩnh.
Cô nghiêng đầu nói với cục trưởng ở bên cạnh: "Xin anh đưa chiếc nhẫn cho tôi."
Cục trưởng nhìn sang Hoắc Vân Thành, nhận được ánh mắt ngầm đồng ý của anh, anh ta liền đưa nhẫn cho Thư Tình.
Thư Tình nhìn khắp xung quanh, cuối cùng dừng mắt trên người nhân viên phục vụ kia: "Cô bảo cô tận mắt nhìn thấy tôi lấy chiếc nhẫn à?"
Nhân viên phục vụ cuống quýt gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi tận mắt nhìn thấy."
Ánh mắt Thư Tình sa sầm, cô trầm giọng nói: "Vậy cô nhìn cho rõ đây."
Thư Tình đưa tay ra trước mặt mọi người: "Mong mọi người nhìn rõ tay tôi."
Chỉ thấy ngón tay thon thả xinh đẹp, mịn màng trắng sáng của cô.
Mọi người không biết Thư Tình muốn làm gì, không nhịn được thì thầm với nhau.
Hoắc Vân Thành sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt dán lên người Thư Tình cũng đem theo vài phần thăm dò.
Đối diện với sự chỉ chỏ của số đông, người phụ nữ trước mặt vẫn điềm đạm như thế.
Sự tự tin và điềm tĩnh trên người cô nhìn thế nào cũng không giống như tới từ một người phụ nữ nông thôn.
Anh cũng muốn nhìn xem, sau khi nhiều chứng cứ bất lợi hướng về cô như vậy, Thư Tình còn có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân bằng cách nào?
Chỉ thấy Thư Tình nắm lấy chiếc nhẫn, mấy phút sau, ngón tay cô bắt đầu sưng đỏ, còn nổi lền rất nhiều mụn cơm.