Mục lục
Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Thư Tình - Hoắc Vân Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên một vòng cung, giọng nói êm dịu đẹp đẽ như đàn cello của Hoắc Tư Thành vang lên bên tai Thư Tình: “Em đã nói muốn thử thách duyên phận của chúng ta, giờ chúng ta đã gặp lại nhau rồi, thế này đủ để chứng tỏ định mệnh chúng ta thuộc về nhau hay chưa?”  

             Tim Thư Tình không khỏi đập chậm nửa nhịp.  

             Giữa biển người mênh mông nơi thành thị rộng lớn này, cô và Hoắc Vân Thành thực sự đã gặp lại nhau, giữa cô và anh thật sự có duyên phận sao?  

             Hoắc Vân Thành cởi áo vest săn sóc khoác lên người Thư Tình, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Sao em lại đứng một mình ở cổng công viên giải trí?”  

             Áo khoác vẫn còn dư âm nhiệt độ cơ thể của anh, Thư Tình cảm thấy ấm áp: “Tôi đang nghĩ về ba mẹ.”  

             “Ba mẹ em? Bây giờ họ đang ở thành phố C phải không?” Hoắc Vân Thành hỏi.  

             Thư Tình đến từ vùng quê ở thành phố C, vậy hẳn là ba mẹ cô cũng đang ở nông thôn.  

             Đôi mắt Thư Tình tối đi, ngữ điệu bi thương: “Bọn họ đã không còn ở nhân thế nữa rồi.”  

             “Xin lỗi.” Hoắc Vân Thành vội xin lỗi, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm đau lòng.  

             “Thật ra, tôi cũng không biết ba mẹ tôi trông như thế nào, chỉ nghe ông nội tôi nói là họ đã mất trong một tai nạn khi tôi còn rất nhỏ.” Thư Tình thở dài yếu ớt.  

             “Ba tôi cũng mất khi tôi mười lăm tuổi.” Hoắc Vân Thành đồng cảm.  

             Thư Tình gật đầu: “Tôi rất nhớ họ.”  

             Hoắc Vân Thành đột nhiên nắm tay Thư Tình, dắt cô vào trong khu vui chơi: “Tôi dẫn em đi gặp họ.”  

             “Gặp ai?” Thư Tình có chút bối rối, nhưng lại bất giác đi theo Hoắc Vân Thành bước vào công viên giải trí.  

             Cơn mưa lất phất không biết đã tạnh tự bao giờ.  

             Hoắc Vân Thành dẫn Thư Tình đến trước một vòng đu quay.  

             “Tôi sợ độ cao.” Thư Tình nhìn vòng đu quay cao chót vót trước mặt, rụt cổ lại.  

             “Có tôi ở đây, đừng sợ.” Hoắc Vân Thành cười nhẹ vươn tay ôm lấy Thư Tình.  

             “A...” Thư Tình chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã mất thăng bằng, Hoắc Vân Thành bế cô vào trong vòng đu quay.  

             “Anh đang làm gì vậy?” Thư Tình hốt hoảng, anh đang muốn làm gì?  

             “Nhìn bên đó đi.” Bàn tay thon dài của Hoắc Vân Thành chỉ về không trung: “Có nhìn thấy hai ngôi sao lớn và sáng nhất ở đằng kia không?”  

             Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

             Thư Tình nghi ngờ nhìn về hướng Hoắc Vân Thành chỉ.  

             Trên bầu trời bao la, hai ngôi sao sáng lấp lánh nổi bật giữa màn đêm.  

             “Thật ra ba mẹ em chưa bao giờ rời xa em, bọn họ vẫn đang ở một nơi xa xôi nào đó luôn dõi theo em, chăm sóc em từng ngày.” Hoắc Vân Thành nhẹ nhàng an ủi.  

             “Thật sao?” Mặc dù cô biết đây chỉ là lời Hoắc Vận Thành an ủi cô nhưng trong lòng Thư Tình vẫn có chút gì đó thoáng lên.  

             Thư Tình mỉm cười, quay đầu lại, suýt chút nữa thì cô va phải khuôn mặt tuấn mỹ kia của anh.  

             Các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của anh tựa như được điêu khắc bởi bàn tay ma thuật của Thượng Đế, ánh mắt sâu thẳm cháy bỏng không bỏ qua từng nhất cử nhất động nào của cô.  

             Trong không gian nhỏ bé của vòng quay, hai người gần sát bên nhau, gần đến mức Thư Tình thậm chí có thể nghe rõ được từng tiếng hít thở của anh.  

             Nhịp tim của cô tăng nhanh, Thư Tình nhắm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK