“ Ơn cứu mạng không phải thường là lấy thân báo đáp ư?” Hoắc Vân Thành bỗng nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt nhàn nhạt phảng phất lơ đãng lướt qua khuôn mặt Thư Tình, hàm ý.
Lấy thân báo đáp cái đầu anh!
Thư Tình hung hăng trừng mắt nhìn anh, đứng lên, xoay người đi phòng bếp.
Chung cư này của Hoắc Vân Thành thường có giúp việc đến dọn dẹp theo giờ, thỉnh thoảng anh cũng yêu cầu làm sẵn bữa tối để anh về ăn, vì vậy người giúp việc luôn trữ sẵn nguyên liệu trong tủ lạnh.
Thư Tình mở tủ lạnh ra kiểm tra, bên trong có khá nhiều nguyên liệu.
Bây giờ đã muộn, Thư Tình chỉ tính làm hai món ăn đơn giản.
Cô lấy nguyên liệu ra, bắt đầu bận rộn chế biến.
Uống thuốc xong, Hoắc Vân Thành nhìn về phía phòng bếp.
Từ góc độ này của anh vừa khéo nhìn thấy được bóng lưng của Thư Tình.
Cô lưng đeo tạp dề, tất bật bận đầu này bận đầu nọ, như một người vợ đảm đang đang chuẩn bị bữa tối cho chồng.
Khung cảnh thật bình dị và ấm áp.
Trong lòng Hoắc Vân Thành xẹt qua một cảm giác kỳ lạ,
Lời nói của ông nội chợt văng vẳng bên tai: “Tình Tình là một cô gái tốt, chỉ cần cháu chịu khó kiên nhẫn hòa hợp với nó, cháu sẽ thấy được điểm tốt của con bé. Vân Thành, cháu không được bỏ lỡ cô gái tốt như Tình Tình.”
Có lẽ anh thực sự nên thử tìm hiểu, hòa hợp với cô.
Thư Tình đạng định cho nguyên liệu vào nổi bỗng nghe thấy giọng nói trầm khàn của Hoắc Vân Thành vang lên ở phía sau: “Có cần tôi giúp gì không?”
Thư Tình quay đầu lại nhìn, Hoắc Vân Thành đang đứng tựa vào khung cửa, tay đút túi quần, khuôn mặt tuấn tú giờ phút này lại dịu dàng đến lạ thường, khóe môi gợi cảm câu lên, ánh mắt thâm thúy dõi theo từng cử động của cô.
Đôi mắt anh thâm sâu tựa như xoáy nước khiến người ta đắm chìm vào trong đó.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy Thư Tình có chút ngượng ngùng, cô dời ánh mắt liếc về phía chân anh, cau mày: “Không phải anh không đi được sao?”
Hoắc Vân Thành vờ nghiêm túc nói: “Vì thế nên mới cần em đỡ tôi đến phòng ăn.”
“Anh tự đi đi, tôi đang bận.” Thư Tình tức giận đẩy anh ra khỏi phòng bếp, đóng sập cửa lại.
Chứng kiến dáng vẻ Thư Tình xù lông như con thỏ nhỏ, Hoắc Vân Thành phì cười.
Thư Tình nấu mì xong xuôi mang ra phòng ăn, Hoắc Vân Thành đã ngồi sẵn vào bàn đợi cô.
“Nếm thử đi.” Thư Tình đặt chén đũa trước mặt anh: “Trễ rồi cũng không kịp làm gì nhiều, ăn tạm một chút mì đi.”