Ánh mắt lạnh như băng của anh khiến Hạ Tinh Tinh không khỏi rùng mình.
Không, cô ta không thể thua!
Hạ Tinh Tinh vẫn còn ảo tưởng trong lòng, chỉ cần cô ta đến chết cũng không chịu thừa nhận, Thư Tình có thể làm gì cô ta?
“Giả?” Hoắc Vân Thành cong môi giễu cợt, “Vậy mời cô xem cho rõ đây.”
Lâm Nham Phong ở một bên lập tức hiểu ý, mở máy tính lên, phát một đoạn video.
Đoạn video này được một người quay được trên đỉnh núi cạnh hồ Tình Nhân hôm đó.
Người chụp chỉ muốn chụp phong cảnh của hồ Tình nhân, nhưng lại vô tình quay được tất cả câu chuyện của Hạ Tinh Tinh và Thư Tình.
Video bắt đầu phát, lúc đầu chỉ có Thư Tình ở trong cảnh quay, cô đang đi xung quanh tìm kiếm địa điểm quay thích hợp.
Thư Tình dừng lại trên bãi cỏ bên hồ và có vẻ rất hài lòng với nó.
Khi cô đang nhìn phong cảnh phía xa, sau lưng Thư Tình, một bóng người xuất hiện, đó là Hạ Tinh Tinh.
Hạ Tinh Tinh rón rén đến sau lưng Thư Tình, từ từ đến gần cô, rồi đột nhiên vươn tay đẩy Thư Tình xuống hồ!
May mắn thay, Thư Tình nhanh chóng tránh được.
Sau đó, hai người dường như xảy ra tranh cãi, mặc dù không có âm thanh gì, nhưng nhìn qua bức ảnh có thể thấy vẻ mặt đầy tức giận của Hạ Tinh Tinh, cô ta coi Thư Tình như kẻ thù.
Mà Thư Tình, vẻ mặt bình tĩnh.
Sau khi hai người cãi nhau được vài phút, Hạ Tinh Tinh lại đột nhiên lao vào Thư Tình, Thư Tình xoay người để tránh, Hạ Tinh Tinh trượt chân và rơi xuống hồ Tình Nhân.
Video kết thúc tại đây.
Khi Hoắc Vân Thành biết Thư Tình có liên quan đến vụ náo loạn này, anh lập tức yêu cầu Lâm Nham Phong tìm bằng chứng để xóa bỏ hiềm nghi về cô.
Trời không phụ người có lòng, Lâm Nham Phong bôm ba mấy ngày, cuối cùng đã tìm thấy video này.
Đoạn video này trực tiếp quay hoàn toàn cảnh tượng lúc đó, cũng có thể trực tiếp làm rõ nghi ngờ của Thư Tình.
"Không, không đúng ..." Hạ Tinh Tinh choáng váng khi nhìn thấy đoạn video này.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi!
Cô ta không còn gì để biện minh nữa.
Hoắc Vân Thành lạnh lùng liếc nhìn Hạ Tinh Tinh, "Chân tướng thế nào, chắc không cần tôi nói chứ."
"Không, Hoắc tổng, nghe tôi giải thích..." Hạ Tinh Tinh hoảng sợ nói với sắc mặt tái nhợt.
Thư Tình thản ngắt lời Hạ Tinh Tinh, "Hạ Tinh Tinh, công đạo tự ở lòng người, chúng tôi sẽ giao những chứng cứ này cho đồn cảnh sát. Nếu cô còn lương tâm, tôi khuyên cô nên đi tự thú."
Tự thú...
Không, cô ta không thể tự thú!
Cô ta không thể ngồi tù!
Cảm giác tuyệt vọng trào dâng khắp người Hạ Tinh Tinh.
Tất cả đều là vì Thư Tình!
Nếu không phải vì Thư Tình, cô ta đã không bị Hoắc Vân Thành đuổi việc, cũng không bị mất việc.
Nếu không phải vì Thư Tình, Hoắc Vân Thành đã yêu cô ta rồi.
Nếu không phải vì Thư Tình, cô ta sẽ không trở thành đối tượng bị mọi người công kích lúc này này!
“Thư Tình, cho dù có chết tôi cũng không tha cho cô!” Ánh mắt Hạ Tinh Tinh lóe lên vẻ hung tợn, chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn đầu giường, bay về phía Thư Tình.
Cho dù cô ta có chết cũng phải khiến Thư Tình chôn cùng!!
Vẻ mặt Thư Tình sững lại, cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.
Lần trước là ở bãi đỗ xe ngầm của Hoắc Thị, nhưng bây giờ, Hạ Tinh Tinh lại đang công khai giết người trước mặt rất nhiều người!