“Cô có chứng cứ gì chứng minh tôi đã lén tráo đổi bản thiết kế? Thư Tình tôi cảnh cáo cô, phỉ báng là tội đấy!” Hạ Tinh Tinh hít sâu một hơi: “Tôi biết, trước giờ cô không phục tôi, nhưng cũng không thể tùy tiện hắt nước bẩn lên đầu tôi được!”
“Haha.” Thư Tình nhìn thoáng qua Hạ Tinh Tinh đang tức giận không thôi: “Có Hoắc tổng ở đây, cô gấp cái gì? Nếu thật sự không phải cô làm, tôi tin Hoắc tổng sẽ không đổ oan cho bất kỳ ai, ngược lại, nếu thật sự là do cô làm, anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào tổn hại đến lợi ích của công ty!”
Khựng lại một lúc, Thư Tình nhìn Hoắc Vân Thành: “Hoắc tổng, tôi nói đúng chứ?”
Hoắc Vân Thành nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Nhìn khí thế của Thư Tình, dường như trong tay cô thật sự đã nắm giữ bằng chứng gì đó.
Cô vợ chưa cưới này của anh, càng lúc càng thú vị.
Vốn dĩ Hoắc Vân Thành định để Lâm Nham Phong điều tra chuyện này, bây giờ xem ra có thể bớt việc.
Sân khấu này, anh sẽ giao cho Thư Tình biểu diễn.
Chỉ là có một điểm anh cảm thấy rất kì lạ, tại sao Hạ Tinh Tinh phải làm như vậy?
Tuy bình thường Hạ Tinh Tinh ngang ngược càn rỡ một chút, nhưng trước giờ vẫn luôn nghiêm túc có trách nhiệm với công việc, tại sao lại làm chuyện tổn hại lợi ích của công ty để hãm hại Thư Tình?
Huống hồ, cô ta là trưởng bộ phận thư ký, Thư Tình xảy ra chuyện, Hạ Tinh Tinh cũng là giám sát bất lực, không có lợi gì cho cô ta.
Hoắc Vân Thành không phản đối, Thư Tình hắng giọng lên tiếng: “Trở lại chuyện chính, nếu vừa nãy tôi đã xác định thời gian bản thiết kế bị tráo đổi, vậy chỉ cần xem camera trong khoảng thời gian đó, sẽ có thể biết được ai là người đổi bản thiết kế.”
Hạ Tinh Tinh thất thanh thốt lên: “Chẳng phải camera hư rồi sao?”
“Ồ, camera hư à? Xem ra trưởng phòng rất để ý những chuyện nhỏ nhặt này nhỉ?” Thư Tình mỉm cười châm chọc.
Quả thật, camera có thể quay được vị trí làm việc của Thư Tình, trùng hợp bị hư vào ngày hôm qua.
Đương nhiên cô biết tại sao camera lại bị hư, là do Hạ Tinh Tinh không muốn để lại chứng cứ hôm nay tráo đổi bản thiết kế.
Hạ Tinh Tinh ý thức được bản thân lỡ lời, vội vàng giải thích: “Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi.”
“Vậy không biết cô có nghe nói camera đã sửa xong rồi chưa?” Thư Tình mỉm cười nhìn Hạ Tinh Tinh.
Cô âm thầm cho người sửa lại camera, dùng chiêu dụ địch vào bẫy, để Hạ Tinh Tinh không đánh tự khai.
“Vậy sao?” Giọng nói Hạ Tinh Tinh khẽ run rẩy, hôm qua cô ta cố ý cho người phá hư camera, không thể nào chỉ trong một đêm đã sửa xong nhanh như vậy!
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Vân Thành khẽ híp lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Nham Phong đang đứng bên cạnh anh, lạnh lùng dặn dò: “Đi lấy video giám sát.”
“Vâng, tổng giám đôc.” Lâm Nham Phong cung kính đáp rồi ra ngoài.
Rất nhanh, anh ta đã lấy được bản copy đoạn video giám sát trong khoảng thời gian Thư Tình ra sân bay rồi trở về, quay lại phòng họp.
“Tổng giám đốc, đã lấy được rồi.” Lâm Nham Phong đưa usb cho Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành nhận usb, cơ thể hơi ngửa ra sau, híp mắt lại.
Rốt cuộc camera đã quay được những gì?
Sắc mặt anh lạnh lẽo đặt usb lên bàn, lạnh nhạt lên tiếng: “Mở ra đi.”
“Vâng.” Lâm Nham Phong nhận lệnh, bật máy tính, máy chiếu, bắt đầu mở đoạn video giám sát trong usb.