Hà Hồng Vĩ nhìn quét qua đồ ăn trên bàn: “Cô ấy bị tụt huyết áp, có thể là do ăn uống không điều độ, thêm vào làm việc quá độ, nghỉ ngơi nhiều một chút là ổn.”
Hoắc Vân Thành lạnh mặt gật đầu, trong lòng có hơi hối hận, anh không nên một mực bắt cô ở lại tăng ca.
Lúc Thư Tình tỉnh dậy thì đã ở trong căn phòng tại Thủy Nguyệt Tân Thành của Hoắc Vân Thành rồi.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai bức người của Hoắc Vân Thành.
“Em tỉnh rồi?” Ánh mắt Hoắc Vân Thành trầm lắng nhìn cô.
Thư Tình dụi mắt: “Không phải chúng ta đang ăn cơm sao? Tôi bị sao vậy?”
“Em té xỉu.” Sắc mặt Hoắc Vân Thành có hơi mất tự nhiên: “Cái đó…”
“Cái đó gì cơ?” Thư Tình nhíu mi cẩn thận nhớ lại xem vì sao mình bị ngất.
Cô nhớ rõ Hoắc Vân Thành bảo cô tăng ca, sau đó cô lại đến nhà hàng món Nhật để ăn tối, ở đó cô gặp Thẩm Tuấn Ngôn, sau đó cô đau bụng…
Đúng, đau bụng, là tới tháng.
Thư Tình cúi đầu nhìn, bỗng nhiên kinh hãi phát hiện váy của cô đã bị đổi.
Trời ạ, đừng có bảo là Hoắc Vân Thành thay cho cô đấy nhé?
Đây là tamlinh247.org, vui lòng đọc ở app tamlinh247 để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
“Quần áo trên người tôi…” Thư Tình muốn nói lại thôi, cô muốn hỏi một chút ai là người thay quần áo giúp mình, nhưng vấn đề này quả thực quá khó để mở miệng.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Thành hiện lên vẻ lúng túng, anh ho nhẹ một tiếng: “Là dì Vương thay cho em.”
“Làm phiền dì ấy rồi.” Thư Tình thở phào nhẹ nhõm, dì Vương là người giúp việc theo giờ mà Hoắc Vân Thành thuê.
Ngũ quan anh tuấn lạnh lùng của Hoắc vân Thành dưới ánh đèn cam có thêm vài phần dịu dàng: “Tôi đã mời bác sĩ khám qua cho em, bị tụt huyết áp.”
“À…” Thư Tình cảm thấy vô cùng mất mặt, đến tháng thôi mà cũng bị ngất xỉu, tù lúc nào mà cô lại trở nên èo uột như vậy?
Đều tại Hoắc Vân Thành!
Nhất định là do tối qua làm tay sai cho anh ta, bị anh ta gọi đến kêu đi, khiến cô mệt chết mới được đi ngủ, hôm nay lại giục cô sửa sang biên bản cuộc họp rồi sửa lại bản kế hoạch làm cô không có thời gian ăn cơm tối thế nên mới bị tụt huyết áp.
“Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.” Hoắc Vân Thành giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai không cần đến công ty.”
“Cảm ơn.” Thư Tình xoa xoa bụng, cảm thấy đỡ đau hơn vừa nãy rồi.
Thư Tình ngủ một giấc rất sâu, hôm sau lúc cô thức dậy đã là chín giờ rồi.
Thôi xong, cô sắp muộn rồi.
Thư Tình vội vội vàng vàng rời giường, nhanh chóng sửa soạn ổn thỏa rồi ra khỏi phòng, vừa ra thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang bận rộn làm cơm trong bếp.
Bà ấy thấy Thư Tình thì để đồ trong tay xuống, đi tới phòng khách kính cẩn chào hỏi: “Thư tiểu thư.”
“Dì là dì Vương? Thư Tình nghĩ một lát, hỏi.
Dì Vương cười gật đầu: “Thư tiểu thư, bữa sáng đã làm xong rồi.”
Dì Vương rất lễ phép gọi Thư Tình lại: “Thư tiểu thư, Hoắc tổng dặn dò rằng phải để cô ăn bữa sáng.”