Thư Tình đang khom người pha cà phê, cửa phòng trà nước, đột nhiên bị người ta mở ra.
Nghe thấy tiếng động, Thư Tình ngước mắt, chỉ thấy một bóng người cao to thẳng tắp đi vào, chính là Hoắc Vân Thành.
Thư Tình ngạc nhiên: “Hoắc Vân Thành?”
Nếu cô nhớ không nhầm, tổng giám đốc cao xa vời vợi như Hoắc Vân Thành, trước giờ đều không đến phòng trà nước.
Dù sao, mấy chuyện bưng trà rót nước đã có trợ lý làm giúp.
Hoắc Vân Thành thuận tay đóng cửa phòng trà nước lại, sải bước, đi đến trước mặt Thư Tình.
Anh khẽ gật đầu, từ trên cao nhìn xuống Thư Tình: “Em không sao chứ?”
“Tại sao tôi lại có chuyện?” Thư Tình đặt ly nước xuống, vẻ mặt bình tĩnh.
Hoắc Vân Thành sững sờ một lúc: “Em không xem hot search?”
“À, anh nói chuyện đó hả.” Thư Tình cười khẽ một tiếng, lên tiếng với vẻ không để ý: “Tôi đâu có làm, sợ gì chứ?”
Dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Thư Tình, ngoài dự đoán của Hoắc Vân Thành.
Anh vốn cho rằng, Thư Tình bị người ta bôi xấu như vậy, sẽ tủi thân, sẽ đau lòng, cho nên khi anh nhìn thấy hot search, đã cho người gỡ xuống ngay lập tức, đồng thời đến chỗ Thư Tình tìm cô, muốn an ủi cô.
Biết Thư Tình đến phòng trà nước, anh gấp không chờ nổi mà đến đây.
Không ngờ phản ứng của Thư Tình lại thản nhiên như thế.
Hoặc là, cô đang ra vẻ mạnh mẽ?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hoắc Vân Thành đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay Thư Tình, ánh mắt sâu thẳm lóe lên vẻ quan tâm: “Em yên tâm, tôi đã cho người gỡ hot search xuống, cũng đã dặn bên dưới, ai dám bàn tán sau lưng em, thì không cần đi làm nữa.”
Thư Tình có hơi cạn lời: ......
Cô hoàn toàn không cần Hoắc Vân Thành ra mặt có được không hả?
Còn muốn treo hot search ở đó thêm mấy ngày nữa, để dư luận lên men nhiều hơn, để mấy làn đạn bình luận bay nhiều một chút, người đàn ông này sao thích lo chuyện bao đồng như vậy nhỉ?
Có điều, Hoắc Vân Thành làm vậy, cũng là quan tâm cô.
Nghĩ như thế, trong lòng Thư Tình vẫn có chút ấm áp.
Cô cong môi nở nụ cười rực rỡ: “Tôi thật sự không sao.”
Hoắc Vân Thành cúi người, trầm thấp lên tiếng sát bên tai cô: “Thư Tình, em là vợ chưa cưới của tôi, bất kể gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ không để người khác ức hiếp em, hiểu không?”
Hơi thở ấm nóng của anh, đểu phả vào cổ Thư Tình, khiến sắc mặt Thư Tình ửng đỏ.
Nhịp tim bắt đầu tăng tốc, Thư Tình vội vàng hít sâu vài hơi.
Cảm giác kỳ lạ này, khiến Thư Tình cảm thấy buồn bực, sao cô có thể để Hoắc Vân Thành ảnh hưởng cảm xúc của mình được?
Thư Tình làm dịu cảm xúc, thản nhiên đẩy Hoắc Vân Thành ra: “Hoắc Vân Thành, anh đừng đóng kịch quá nhập tâm, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng, huống hồ, mấy chuyện này tôi có thể tự giải quyết, không cần anh nhọc lòng.”
Thực ra Thư Tình không thích nợ người ta gì cả, Hoắc Vân Thành càng làm nhiều việc cho cô, cô sẽ càng có cảm giác đã nợ anh gì đó.
Giọng nói mang theo vài phần xa cách của Thư Tình rơi vào tai Hoắc Vân Thành, gương mặt điển trai của anh u ám, trong đôi mắt mơ hồ có thể trông thấy vẻ phức tạp, sau đó lại trở nên lạnh nhạt.
Cánh tay đang nắm tay Thư Tình bỗng nhiên dùng sức, Thư Tình thất thần, trượt chân, cả người ngã vào lòng anh.
Hoắc Vân Thành khẽ khàng lên tiếng: “Thư Tình, em thật sự chỉ xem tôi là chồng chưa cưới hợp đồng thôi sao?”
Bị hơi thở đàn ông trưởng thành của anh bao bọc, nhịp tim của Thư Tình lại đập nhanh không chịu khống chế, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, như có ma lực, khiến người ta sa vào trong.