Tại sao Thư Tình lại có thể mời được Vu Na tới?
Hay là, Thư Tình đã biết hết từ sớm, cố ý bày ra cái bẫy này chờ cô tự chui đầu vào rọ ư?
Song đúng lúc này, cậu phóng viên trẻ kia không cam lòng hỏi: “Nếu bây giờ đã có thể chứng minh tác giả sáng chế là Leo, vậy có phải là “Băng và lửa” của Hoắc Thị cũng là đạo nhái?”
Dù Love & Love thật sự bị cáo buộc đạo nhái, vậy thì kéo cả Hoắc Thị xuống nước cũng coi như vớt vát được vài phần.
Vu Na cười: “Không phải đâu. Hoắc Thị là đối tác làm ăn của Leo Studios chúng tôi, mà bản quyền sáng chế này của Leo, chúng tôi đã trao quyền cho Hoắc Thị từ lâu. Vì vậy, Hoắc Thị không hề đạo nhái, kẻ đạo nhái thật sự chính là Love & Love!”
Vu Na vừa nói vừa giơ bản hợp đồng song phương ra.
Hoắc Vân Thành ngồi trên ghế chủ trì khi nhìn thấy bản hợp đồng này, anh cũng bất giác trở nên suy tư.
Bản hợp đồng này ký từ lúc nào vậy? Sao anh lại không biết đến sự tồn tại của nó?
Hôm nay biểu hiện của Thư Tình, lại một lần nữa vượt xa dự liệu của anh, cô không chỉ phản kích Love & Love một cách hoàn mỹ, mà còn khiến cho “Băng và lửa” của Hoắc Thị nổi tiếng gấp đôi.
Nhưng sự xuất hiện của Vu Na là sao?
Chuyện này rõ ràng có xuất hiện trong kế hoạch Thư Tình.
Nhưng sao Thư Tình lại quen được Vu Na, hơn nữa còn ký được cả một bản hợp đồng trao bản quyền?
Marilyne giờ phút này như trần trụi đứng giữa đám đông, cô bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có phóng viên vây quanh cô: “Marilyne tiểu thư, cô hãy nói xem, tại sao cô phải đi đạo nhái? Bây giờ còn bị tác giả gốc vạch trần ngay tại trận, cô có cảm giác gì?”
Marilyne bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, tôi không muốn tiếp nhận phỏng vấn!”
Cô đẩy phóng viên ra, vừa định chuồn đi thì có một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên: “Đứng lại!”
Thư Tình ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông ngồi trên ghế chủ trì kia đột nhiên đứng dậy, bước về phía trước.
Anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Marilyne: “Sao nào, Love & Love đặt điều vu khống Hoắc Thị chúng tôi xong, muốn cứ vậy mà đi à?”
Khí chất bức người của Hoắc Vân Thành kia xộc tới, Marilyne không khỏi rùng mình, cô ta lùi lại vài bước, hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Hoắc Vân Thành nhăn mặt, lạnh lùng nói: “Xin lỗi Thư Tình!”
“Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta?” Marilyne nghiến răng nói: “Dù tác giả thật sự của “Làm điều bạn muốn” là Leo, thì có liên quan gì tới Thư Tình kia chứ, tại sao tôi phải xin lỗi cô ta?”
Hoắc Vân Thành nhếch môi, gằn từng chữ: “Bởi vì, “Làm điều bạn muốn” của cô đã đạo nhái thiết kế của Thư Tình!”
“Anh có ý gì?” – Sắc mặt vốn đã khó coi của Marilyne lúc này càng trở nên khó coi.
Hoắc Vân Thành hơi chau mày, ánh mắt lạnh lùng trở nên đen kịt: “Ngoại trừ việc thay đổi màu sắc theo ánh sáng, những chỗ khác trong thiết kế “Làm điều bạn muốn” của cô cũng na ná “Băng và lửa”, đó là do cô đã cầm thẳng bản vẽ thiết kế của Thư Tình rồi sửa sang lại một chút mới thành “Làm điều bạn muốn”.”
Marilyne nghe xong, dưới khí chất bức người của Hoắc Vân Thành, cô bất giác run lên.
Hít sâu vài hơi, cô ép mình bình tĩnh lại: “Anh có chứng cứ gì?”
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Vân Thành lướt qua Marilyne, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hà Tử Quỳnh đã thừa nhận rồi, là anh ta trộm bản thiết kế của Thư Tình rồi bán nó cho cô.”