Hai năm trước, Loe xuất hiện vượt trội hơn người, thiết kế váy cưới cho hôn lễ của vương phi nước Y, giúp cô nổi tiếng quốc tế chỉ trong một đêm, liên tục đứng đầu trong bảng xếp hạng các nhà thiết kế thời trang xuất sắc nhất toàn cầu.
Nhưng cố tình, cô lại thần bí khiêm tốn như vậy.
Trước giờ đều không lộ mặt, không tiếp nhận phỏng vấn truyền thông, tất cả phát biểu đều do Vu Na người phụ trách phòng làm việc của cô đại diện lên tiếng.
Mọi người chỉ biết tên tiếng Anh của cô là Loe, thậm chí ngay cả cô là nam hay nữ cũng không rõ.
Nếu để người ta biết Loe tiếng tăm lừng lẫy, là một cô gái trẻ chưa quá 20 tuổi, sợ rằng tất cả mọi người sẽ bất ngờ.
Thư Tình hoàn toàn nhập tâm vào công việc, sửa đổi một số chi tiết, việc lớn đã thành!
Cô gửi bản thiết kế cho Vu Na: “Lập tức đưa kiểu này vào dòng Elsa.”
Rất nhanh đã nhận được câu trả lời của Vu Na: “Nhận được.”
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Sáng sớm, Hoắc Vân Thành đã đưa Thư Tình về nhà cũ Hoắc gia.
Nhà cũ Hoắc gia là biệt thự ba tầng, nằm giữa sườn núi, non xanh nước biếc vờn quanh, hoàn cảnh vô cùng tươi đẹp.
Chú Lê quản gia nhiệt tình đón Hoắc Vân Thành và Thư Tình vào.
“Ông nội đâu?” Hoắc Vân Thành cất bước vào cửa.
Chú Lê tươi cười: “Ông cụ đang chờ hai người bên trong. Đây là cô Thư phải không, ông cụ nhắc tới cô nhiều lắm.”
Thư Tình mỉm cười, lễ phép gật đầu.
Hoắc Vân Thành duỗi cánh tay, ra hiệu Thư Tình khoác vào.
Thư Tình cảnh giác nhìn anh: “Làm gì thế?”
Hoắc Vân Thành khẽ cau mày, sắc mặt thản nhiên nói: “Trước mặt ông nội, hi vọng cô biểu hiện tốt một chút, sức khỏe của ông không tốt.”
Thư Tình hiểu ra, chần chừ một lúc rồi khoác tay anh.
Bất kể thế nào, cô cũng hi vọng sức khỏe Hoắc lão gia tử sớm ngày hồi phục.
Hai người sóng vai bước đi, tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách có một ông cụ tóc bạc đang ngồi, đeo mắt kính gọng vàng, chính là Hoắc Chấn Đình ông nội của Hoắc Vân Thành.
“Ông nội.” Hoắc Vân Thành nhanh chóng bước qua.