“Có thể nằm viện quan sát thêm không?” Thư Tình vẫn hơi không yên tâm.
Bác sĩ cười, nói: “Đương nhiên có thể.”
Thư Tình thanh toán viện phí, để chú chó ở lại bệnh viện thú ý, định bụng mấy ngày nữa tìm người yêu mến chó đến nhận nuôi nó.
Đợi làm xong mấy việc này, lúc Thư Tình vội vội vàng vàng chạy tới Tập đoàn Hoắc Thị đã là gần 11 giờ.
“Cô còn biết tới làm? Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?” Thư Tình vừa bước vào cửa lớn bộ phận thư ký đã thấy Hạ Tinh Tinh đùng đùng nổi giận đi về phía cô.
“Tôi có chút việc gấp.” Thư Tình lạnh nhạt nói.
“Có việc bận?” Hạ Tinh Tinh cười lạnh một tiếng, cô ta dùng ánh mắt châm chọc nhìn Thư Tình: “Tôi nói này Thư Tình, đi làm ngày thứ hai đã bỏ bê công việc, cô thật cho rằng mình trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc rồi đấy à?”
Đối mặt với sự chỉ trích của Hạ Tinh Tinh, vẻ mặt Thư Tình vẫn như thường, nói: “Thứ nhất, tôi đi trễ chứ không phải là bỏ bê công việc. Thứ hai, tôi đã xin nghỉ, vì vậy không coi là đến muộn.”
“Còn dám ngụy biện? Cô xin tôi nghỉ lúc nào?” Hạ Tinh Tinh dùng tay chỉ vào Thư Tình, sự tức giận trong mắt cũng trở nên mãnh liệt hơn: “Thư Tình, cô vô cớ nghỉ làm, cô bị khai trừ!”
Cảm nhận được địch ý nồng đậm từ phía đối phương, Thư Tình bình tĩnh đẩy ngón tay đang chỉ vào mình ra, khóe môi hơi cong mang theo vài phần trào phúng: “Tôi đã xin Hoắc tổng nghỉ rồi, thư ký Hạ lấy cớ bỏ bê công việc để khai trừ tôi vậy có phải là do cô cảm thấy Hoắc tổng không có quyền phê duyệt cho tôi nghỉ hay không?”
Bị Thư Tình đốp chát lại trước mặt mọi người, vẻ mặt của Hạ Tinh Tinh không nén được tức giận, cô ta kéo tay Thư Tình đi về phía phòng làm việc của Chủ tịch: “Cô nói láo! Chúng ta đi tìm Hoắc tổng nói cho rõ ràng!”
“Được!” Thư Tình đáp.
Vừa đúng lúc thanh toán nốt món nợ tối hôm qua giữa cô và cô ta.
Hạ Tinh Tinh lôi kéo Thư Tình đi tới phòng làm việc của Hoắc Vân Thành, cô tay dùng tay sửa sang lại tóc tai và quần áo, sau đó lại tỉ mỉ dặm lại lớp trang điểm, lúc này mới đưa tay lên gõ cửa.
So với Hạ Tinh Tinh, Thư Tình có thể xưng là vô cùng nhếch nhác.
Vì cứu chó lang thang, bộ trang phục công sở vốn ngăn nắp chỉnh tề bị làm cho nhàu nhĩ, trên ngực còn bị bùn trên người chú chó làm bẩn mất một mảng lớn.
Nhìn khuôn mặt Hạ Tinh Tinh không kìm được mà hiện lên vẻ thẹn thùng cùng ngưỡng mộ, Thư Tình có thể hiểu rõ vì sao cô ta cứ một mực nhắm vào mình.
Hạ Tinh Tinh thích Hoắc Vân Thành.
Mà cô lại vừa hay là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh.
Chẳng trách Hạ Tinh Tinh coi cô như cái gai trong mắt.
“Vào đi.” Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Hoắc Vân Thành truyền tới, Hạ Tinh Tinh để lộ ra nụ cười cô ta tự cho là mê người, đẩy cửa bước vào.
Vừa đi vào, chi thấy nụ cười trên mặt Hạ Tinh Tinh bỗng nhiên đông cứng.
Thư Tình tập trung nhìn lại, bên cạnh Hạ Vân Thành có một người phụ nữ đang đứng đó.
Mái tóc nâu uốn xoăn lơi, mặc váy ngắn màu đỏ, gương mặt trang điểm tinh xảo, thời thượng lại không kém phần quyến rũ.
Đây không phải là người sáng nay suýt nữa đụng trúng chó con rồi còn mở miệng chửi cô hay sao?
“Hoắc tổng, đây là sản phẩm át chủ bài mà kì sau chúng ta tung ra thị trường…”
Người phụ nữ theo sát Hoắc Vân Thành, đôi mắt hạnh quyễn rũ xẹt qua vẻ si mê khó mà nhận thấy.
Thư Tình trong lòng sáng tỏ, hóa ra người phụ nữ này là nhân viên của Tập đoàn Hoắc Thị, thảo nào trông có hơi quen mắt.
Mà nhìn bộ dạng này của cô ta, chỉ e lại là người mang lòng yêu mến Hoắc Vân Thành.
Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu đóa hoa đào nát vây quanh vậy chứ?