Sau khi dừng một chút, anh nhìn về phía Lâm Nham phong: "Giúp tôi sắp xếp họp báo vào chiều nay."
"Vâng, tổng giám đốc." Lâm Nham phong quay người ra ngoài.
"Vậy tôi đi làm việc trước đây." Thư Tình mở miệng nói, "Tôi giúp anh cùng đặt vé máy bay ngày mai sang nước Pháp hay sao?"
Hoắc Vân Thành vẻ mặt thản nhiên lắc đầu : "Không cần, ngày mai ngồi máy bay tư nhân của tôi qua."
Máy bay tư nhân... được thôi.
Thư Tình nhún vai, quay người đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc .
Vừa đi ra đến cửa, Thư Tình chạm trán một người đàn ông đang đi tới.
Thư Tình nhìn lên, hóa ra là Lâm Gia Đống.
"Lâm tổng." Thư Tình nhìn về Lâm Gia Đống gật đầu lên tiếng chào hỏi.
Lâm Gia Đống lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn Thư Tình một chút, liền đi qua cô, trực tiếp đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Nghe được tiếng bước chân, Hoắc Vân Thành ngẩng đầu nhìn.
Thấy Lâm Gia Đống đi về phía anh, Hoắc Vân Thành thản nhiên chào hỏi một tiếng : "Chú Lâm, tìm cháu có việc gì không?"
"Vân Thành." Lâm Gia Đống lấy điện thoại di động ra, đặt xuống trước mặt Hoắc Vân Thành, giọng điệu cực kỳ trách móc : " Giá cổ phiếu của Hoắc Thị mấy ngày đã giảm xuống mười điểm rồi, cháu có biết không?"
Hoắc Vân Thành nhếch môi, trầm giọng nói, " Biết, việc này cháu sẽ xử lý."
"Cháu xử lý như thế nào?" Lâm Gia Đống nhíu mày nhìn về phía Hoắc Vân Thành : " Chúng ta đều biết giá cổ phiếu của Hoắc Thị vì sao mà rớt xuống, kỳ thật để giải quyết chuyện này rất đơn giản."
"Ồ? Chú Lâm, chú có ý kiến gì sao?" Hoắc Vân Thành nhích chiếc ghế sau lưng tiến lại gần, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Gia Đống một chút.
Lâm Gia Đống là con nuôi của ông nội Hoắc Vân Thành, nhỏ hơn Hoắc Kiến Quốc hai tuổi, từ nhỏ đã lớn lên cùng với Hoắc Kiến Quốc, hai người tình cảm rất tốt.
Về sau lại giúp đỡ Hoắc Kiến Quốc quản lý Hoắc Thị, giúp ông làm rất nhiều chuyện.
Sau khi Hoắc Kiến Quốc qua đời, Lâm Gia Đống đã từng một lần đại diện chức vụ tổng giám đốc Hoắc Thị, nhưng về sau, ông nội Hoắc vẫn đem Hoắc Thị giao cho Hoắc Vân Thành, và để cho Lâm Gia Đống đảm nhiệm Phó tổng.
Mấy năm này, Hoắc Thị dưới sự lãnh đạo của Hoắc Vân Thành phát triển không ngừng, mà dần dần Lâm Gia Đống cũng từ từ rời khỏi vị trí hàng hai.
"Giết một người răn trăm người, đuổi việc Thư Tình." Lâm Gia Đống trầm giọng mở miệng nói: “Thân là người phụ trách hạng mục, Thư Tình bỏ rơi nhiệm vụ, xảy ra sơ suất lớn như vậy, chỉ có cách đuổi việc cô ta, mới có thể cứu vãn được danh dự của Hoắc Thị chúng ta ."
"Thật sao?" ánh mắt Hoắc Vân Thành lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên sắc bén.
Ý của Lâm Gia Đống, là muốn đem tất cả trách nhiệm đều đẩy hết lên người Thư Tình, để Thư Tình làm hình nhân thế mạng.
Với tình hình hiện tại, thì cách này cũng vẫn có thể xem là một biện pháp giải quyết việc quan trọng trước mắt.
Nhưng, cách này lại không có thể giải quyết được gốc rễ của vấn đề.
Cho dù người phụ trách không phải Thư Tình, thì Hoắc Vân Thành cũng sẽ không xem nhẹ chuyện này mà làm như thế.
Thấy Hoắc Vân Thành trầm mặc không nói, Lâm Gia Đống trực tiếp đem một phần tài liệu đưa cho Hoắc Vân Thành : " Đuổi việc Thư Tình, đây là ý kiến của mấy thành viên hội đồng quản trị chúng ta sau khi bàn bạc đã nhất trí, bên trên có kí tên."
Ngón tay thon dài nhận lấy tư liệu, Hoắc Vân Thành liếc mắt nhìn lướt qua, phía trên là mấy cổ đông ký tên, mà xếp ở vị trí thứ nhất, không ai khác chính là mẹ Hoắc.
"Đây là ý của mẹ tôi?" Hoắc Vân Thành nhíu mày lại, mở miệng nói.
"Là ý của Hoắc phu nhân, cũng là ý của mọi người chúng tôi." Đối mặt với cơn tức giận của Hoắc Vân Thành, Lâm Gia Đống dụi dụi mắt mắt, tiếp tục nói : "Chúng ta phải có trách nhiệm với cổ đông, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, thu hồi tổn thất."