Thư Tình dùng sức kéo Hoắc Vân Thành, "Hoắc Vân Thành, mau đứng lên, đừng năm trên đất nữa!"
Hoắc Vân Thành đáy mắt dao động có chút mơ màng, rất phối hợp, "Được, Đường Đường, em bảo anh đứng lên anh sẽ đứng lên."
Thư Tình không nói nên lời, "..."
Đường Đường gì chứ, đúng là khó hiểu!
Hoắc Vân Thành thân hình cao gần một mét chín, thuộc kiểu người mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì có da có thịt, mà Thư Tình cũng chỉ một mét năm, nặng chưa đầy trăm cân.
Đỡ Hoắc Vân Thành thật sự có chút khó khăn.
Hoắc Vân Thành khoác tay lên vai Thư Tình, tựa vào người Thư Tình, mặt kề sát đầu cô, hơi thở ấm áp của anh đều phả lên mặt cô.
Tiếp xúc gần gũi như vậy, khiến Thư Tình có chút không khó chịu.
Trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên cảnh tượng bị Hoắc Vân Thành cưỡng hôn trong nhà vệ sinh, Thư Tình nhích sang bên cạnh, nhưng Hoắc Vân Thành cũng dịch chuyển theo cô, hai người vẫn tựa vào gần nhau như cũ.
Bỏ đi bỏ đi, không chấp nhặt với người say.
Cô cắn môi, cứng đờ dìu Hoắc Vân Thành lên lầu.
Vất vả lắm mới lên được lầu hai, Thư Tình vừa định thở một hơi, chợt nghe thấy tiếng phụ nữ hét lên, "Hai người đang làm gì vậy?!"
Thư Tình ngước mắt nhìn lên, hóa ra là Hoắc Thiến.
Thư Tình lười giải thích, trực tiếp đỡ Hoắc Vân Thành lướt qua người Hoắc Thiến, đi đến phòng của Hoắc Vân Thành.
"Thư Tình, cô đứng lại!" Hoắc Thiến hùng hổ đi tới.
Nửa đêm tỉnh lại, nghe thấy phòng khách hình như có tiếng động, Hoắc Thiến liền dậy xem thử, nào ngờ vừa ra tới cửa phòng liền thấy Thư Tình và Hoắc Vân Thành thâm mật ôm nhau lên lầu.
Lại nhìn kỹ hơn, Hoắc Vân Thành hình như say rồi.
Hoắc Thiến không thể bình tĩnh nổi, từ năm bảy tuổi vào Hoắc gia, cô ta chưa bao giờ thấy Hoắc Vân Thành uống rượu.
Mà hiện giờ, Hoắc Vân Thành lại say đến như vậy.
Còn bị Thư Tình dìu đi.
Nhất định là Thư Tình giở trò, muốn quyến rũ Hoắc Vân Thành!