Thư Tình cười cười, "Sao, trông tôi giống một cái bánh bao ai cũng có thể bắt nạt à?"
Hoắc Vân Thành cong môi, nhìn Thư Tình bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó lắc đầu, "Không giống."
"Vừa rồi cảm ơn anh." Thư Tình chần chờ một chút, mở miệng nói cảm ơn.
Cô thật sự không ngờ, Hoắc Vân Thành sẽ ra mặt vì cô, tìm được video mấu chốt như vậy, trực tiếp đập chết Hạ Tinh Tinh.
Đoạn video kia, đến cả Anthony cũng không tìm thấy, nhưng Hoắc Vân Thành lại tìm được rồi, nhất định đã tốn rất nhiều thời gian công sức.
Trong lòng không thể không có chút cảm động nào.
Nhưng mà...
"Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em." Hoắc Vân Thành khẽ nhếch đôi môi mỏng, thanh âm trong trẻo vang lên bên tai Thư Tình.
Giọng nói của anh cực kỳ từ tính, mang theo một chút quyến rũ mê người.
Mi tâm Thư Tình giật giật, theo bản năng nhích ra bên cạnh.
Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Thành thoáng hiện lên một tia mất mát.
Người phụ nữ này, có phải đang giữ khoảng cách với anh không?
Chẳng lẽ tất cả những gì anh làm cho cô, cô đều không cảm nhận được chút nào sao?
Hai tay đút vào túi quần, gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Thành hiện lên một chút lạnh lẽo.
Không khí trong thang máy hơi đông cứng lại một lúc.
Thư Tình mím môi, quay mặt đi không nhìn anh.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thư Tình vang lên.
Là ông nội của Thư Tình gọi đến.
Thư Tình vội vàng trả lời điện thoại, "Ông nội, sao ông lại đột nhiên gọi điện cho cháu vậy?"
Tiếng cười sảng khoái của ông nội Thư Tình vang lên từ đầu dây bên kia, "Ông nội đã xem chuyện hôm nay trên TV. Thằng nhóc Hoắc Vân Thành này không tệ, biết bảo vệ cháu."
Thư Tình: "..."
Cô hơi ngượng ngùng, giọng nói của ông nội lớn đến mức Hoắc Vân Thành hẳn cũng nghe thấy trong không gian thang máy nhỏ này.
Ông nội Thư Tình nói tiếp, "Tình ra thì cháu ở với nó đã gần một tháng rồi? Hai đứa thế nào? Khi nào ông nội mới được uống rượu cưới của hai đứa?"
“Ôi trời, ông nội, ông đang nói bậy gì vậy?” Mặt Thư Tình bất giác đỏ lên.
"Ông nội không nói bậy. Thằng nhóc họ Hoắc này là người có tài, có năng lực và có trách nhiệm, xứng với cháu gái quý giá của ông." Ông nội Thư Tình rất hài lòng với Hoắc Vân Thành.
“Ông nội, cháu còn có việc khác nên không nói với ông nữa!” Loáng thoáng nghe thấy Hoắc Vân Thành cười khẽ một tiếng, Thư Tình vội cúp máy.
“Ánh mắt ông nội em không tồi, tốt hơn em nhiều.” Hoắc Vân Thành câu môi, giọng điệu có phần mơ hồ.
Thư Tình trừng mắt nhìn anh, không nói nên lời, "Anh tự luyến như vậy sao?"
Không để ý đến người đàn ông bên cạnh, Thư Tình nhìn chằm chằm vào dãy số màu đỏ nhấp nháy trong thang máy, mong nhanh chóng xuống tầng một.
Vừa bước ra khỏi thang máy, điện thoại di động của Hoắc Vân Thành vang lên.
Là Hoắc lão gia tử gọi đến.
“Ông nội, có chuyện gì vậy?” Hoắc Vân Thành nhẹ giọng trả lời điện thoại.
“Ông nội đã nhiều ngày không gặp cháu và Thư Tình rồi. Khi nào có thời gian đến nhà cũ gặp ông nội đây?” Giọng Hoắc lão gia tử truyền qua làn sóng radio.
Hoắc Vân Thành gật đầu, "Khi nào rảnh cháu sẽ đến."
"Đừng đợi khi nào rảnh, chọn ngày không bằng làm ngay. Tối nay đi. Ông sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị những món ăn cháu thích." Hoắc Vân Thành chưa kịp trả lời thì Hoắc lão gia tử đã cúp máy.