"Xảy ra chuyện gì rồi?" - Thư Tình xoa đầu, cô có chút hoảng hồn, còn chưa kịp định thần lại.
Hoắc Vân Thành mặt mày tái mét, không nói lời nào mở cửa xe ra, xuống xe xem xét.
Qua lớp cửa kính, Thư Tình thấy Hoắc Vân Thành cúi người kiểm tra xe, mưa tầm tã rơi xuống người anh, thoáng chốc anh đã ướt nhẹp hết cả.
Thư Tình lấy một chiếc ô từ trong ngăn tủ ra, bước xuống xe, che ô cho Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành nhíu mày nhìn cô: "Em xuống đây làm gì?"
"Xe không sao chứ?" - Thư Tình giương ô che trên đầu Hoắc Vân Thành, nửa người lộ ra bên ngoài, những hạt mưa to đùng rớt xuống người cô, không bao lâu sau, toàn thân cô ướt như chuột lột.
Hoắc Vân Thành đưa tay ra cầm lấy chiếc ô trong tay Thư Tình, nghiêng về phía cô.
Một chiếc ô hai người cùng che đúng là hơi nhỏ, Thư Tình bèn nép vào bên cạnh Hoắc Vân Thành.
Cô lúc này khắp người đều bị dính nước mưa, mái tóc nhỏ nước xuống, từng giọt lăn dài qua gò má rồi rớt xuống, chiếc váy màu trắng bó sát vào người, phác thảo ra vóc dáng thon thả của cô, đẹp đến mê người.
Hoắc Vân Thành chỉ cảm thấy bụng dưới thót lại, anh đưa tay ra ôm lấy vòng eo con kiến của cô, để cô dán sát vào người mình.
Hoắc Vân Thành cúi đầu, đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng vào cô gái trong lòng mình, ánh mắt vốn lạnh lùng giờ đây như bị một ngọn lửa thiêu đốt, khiến người ta bị hút vào.
Hành động thân mật như vậy khiến Thư Tình chợt đỏ mặt.
Cô hít sâu một hơi, dùng sức vùng vẫy một lúc, nhẹ giọng nói một cách kiên định: "Hoắc Vân Thành, đừng như vậy."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cảnh đêm tĩnh mịch hơn hẳn.
Mưa rơi ào ào xuống chiếc ô đen.
Dưới chiếc ô, gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Thành như bị bao phủ bởi một màn sương, sự lạnh lẽo trên người anh khiến Thư Tình như rơi vào hố băng vậy.
Trầm mặc một lúc, Hoắc Vân Thành mới lạnh lùng nói: "Là vì Thẩm Tuấn Ngôn sao? Tôi thật sự kém Thẩm Tuấn Ngôn ở chỗ nào?"
Vì Thẩm Tuấn Ngôn? Logic của Hoắc Vân Thành đây là bị sao vậy?
Thư Tình cạn lời, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Thành: "Hoắc Vân Thành, sao anh cứ phải lôi Thẩm Tuấn Ngôn vào thế? Hoắc đại tổng tài chẳng lẽ lại thiếu tự tin đến thế sao?"
Nói xong, Thư Tình bèn leo thẳng lên xe.
Hoắc Vân Thành trầm ngâm, mím chặt môi, rõ ràng, anh cực kì không vui.
Anh thiếu tự tin? Sao thế được chứ!
Dù Thẩm Tuấn Ngôn là ảnh đế đang hot, xét về các phương diện như tướng mạo, vóc dáng, năng lực,... anh tuyệt đối không thua kém Thẩm Tuấn Ngôn.
Còn không phải là do mấy lời nói kia của Thư Tình khiến anh luôn canh cánh trong lòng.
Rồi sẽ có ngày anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh Hoắc Vân Thành anh tốt gấp trăm nghìn lần Thẩm Tuấn Ngôn.
Chớp mắt đã tới chiều hôm sau, khoảng thời gian mà Thư Tình đã hẹn trước với Annie và Thẩm Tuấn Ngôn.
Buổi quay thử diễn ra trong studio của Hoắc Vân Thành.
Chờ khi Thư Tình tới studio, Thẩm Tuấn Ngôn đã đứng sẵn trong đó đợi cô rồi, còn Annie thì chưa thấy tăm hơi.
"Thư Tình." - Thẩm Tuấn Ngôn vừa nhìn thấy Thư Tình, miệng bất giác cong lên, anh bước dài về phía cô.
"Anh tới sớm thế." - Thư Tình giơ tay nhìn đồng hồ: "10 phút nữa mới quay chụp cơ, Annie vẫn chưa tới, phiền anh chờ một lát."
Thẩm Tuấn Ngôn gật đầu: "Đúng rồi, chuyện hôm qua em nhờ anh tra đã có kết quả rồi."
"Ý anh là anh đã tìm ra kẻ chụp lén đó?" - Thư Tình biến sắc, vội vã hỏi: "Là ai?"