Thư Tình mở laptop lên, click vào thư mục ẩn, mở ra mẫu váy thiết kế mới nhất của mình, bắt tay vào chỉnh sửa.
Xong xuôi mọi việc, đồng hồ đã điểm một giờ sáng.
Hoắc Vân Thành vẫn chưa về.
Trước giờ chưa từng có tình trạng này, kể cả có việc gì đột xuất anh cũng sẽ nhắn tin hoặc gọi điện nói Thư Tình một tiếng.
Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ vậy, tâm trạng Thư Tình bắt đầu bồn chồn không yên, cô lấy di động ra gọi cho Hoắc Vân Thành.
Phòng Từ Uyển Nhi.
Từ Uyển Nhi phí sức chín trâu hai hổ, hì hục một lúc lâu mới đưa được Hoắc Vân Thành lên giường, cô ta cúi người, cởi áo khoác ra cho anh.
Hoắc Vân Thành nằm ghé bên giường, trên người lúc này mặc một chiếc áo sơ mí trắng, hai chiếc cúc phía trên bị mở ra để lô vòm ngực cường tráng, trong miệng lẩm bẩm: “Đường Đường, đừng rời xa anh…”
“Em sẽ không bao giờ rời xa anh, mãi mãi.” Từ Uyển Nhi tham luyến si mê nhìn Hoắc Vân Thành không rời.
Dù anh có coi cô ta thành người phụ nữ khác thì đã làm sao? Chỉ cần giữa hai người xảy ra quan hệ, Từ Uyển Nhi ta chắc chắn Hoắc Thành Vân sẽ phải yêu cô ta!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Từ Uyển Nhi vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, tựa đầu lên ngực anh, trìu mến: “Vân Thành, anh có biết em yêu anh nhiều đến nhường nào không?”
Trong cơn mơ màng, Hoắc Vân Thành cảm giác được trong lòng ngực có một người con gái hôn lên môi anh, nói yêu anh, nhưng cảm giác này…hoàn toàn xa lạ.
Cô ta không phải là Đường Đường!
Trên người Đường Đường có một hương thơm thoang thoảng, dịu nhẹ, nhưng người phụ nữ trên người anh chỉ toàn là mùi nước hoa tục tằng gay mũi, không phải là mùi hương của Đường Đường.
Từ Uyển Nhi đang cởi bỏ áo sơ mi của Hoắc Vân Thành thì đột nhiên bị anh hất mạnh ra. Anh gằn giọng, nói: “Cô không phải là Đường Đường!”
Từ Uyển Nhi hoàn toàn sững sờ, không kịp phản ứng gì té sõng soài ra đất, cô ta ngước mắt nhìn người đàn ông quen thuộc lại xa lạ trước mặt, rưng rưng nước mắt: “Vân Thành, anh say rồi, anh không nhận ra em hả? Em là Đường Đường đây!”
Đường Đường, không, đây không phải Đường Đường.
Đầu anh đau nhức từng cơn tựa như búa bổ, anh vùng vẫy muốn đứng lên nhưng cơn say trong người không cho phép anh làm điều đó, cuối cùng lảo đảo ngã lại xuống giường.
Dưới hơi men của cồn, Hoắc Vân Thành nhắm mắt lại dần chìm vào giấc ngủ…
Nhìn người đàn ông ngủ say trên giường, Từ Uyển Nhi không cam tâm.
Tại sao? Tại sao ngay cả khi trong cơn say mà anh cũng không muốn chạm vào cô ta dù chỉ là một chút?
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại Hoắc Vân Thành vang lên.
Từ Uyển Nhi lấy di động Hoắc Vân Thành để trong túi áo ra, màn hình hiển thị: Thư Tình.
Từ Uyển Nhi nhếch môi cười lạnh, cô ta bắt máy bằng giọng điệu nũng nịu: “Xin chào, là ai vậy?”
Thư Tình sững sờ, vì sao người nghe điện thoại của Hoắc Vân Thành lại là một phụ nữ? Hơn nữa, giọng nói này lại có vẻ quen thuộc, tựa như…Từ Uyển Nhi? Nhưng sao lại là Từ Uyển Nhi được? Hoắc Vân Thành rõ ràng chán ghét cô ta vô cùng. Không lẽ là…Đường Đường?
Kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, Thư Tình bình tĩnh đáp: “Tôi muốn gặp Hoắc Vân Thành.”
“Là Thư Tình hả?” Từ Uyển Nhi đáp bằng giọng khiêu khích: “Tôi là Từ Uyển Nhi, Vân Thành đang đi tắm rồi.”