Hoắc Vân Thành bất đắc dĩ cười khẽ: “Được thôi.”
Sau khi xuống đu quay, cả hai cùng nhau tản bộ trên lối đi trong công viên. Ban đêm thật yên tĩnh. Đèn đường hắt lên bóng dáng hai người, kéo dài trên mặt đất.
Giữa bọn họ bây giờ đang là gì đây?
Thư Tình nghiêng đầu suy tư.
Có lẽ là trên tình bạn, dưới tình yêu, hay là?
“Muộn rồi, chúng ta về thôi.” Đi bộ cả ngày, Thư Tình cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hai người quay trở lại khách sạn, vừa mới tiến vào sảnh thì đột nhiên một cô gái mặc váy màu hoa hồng xuất hiện, đi thẳng về phía Hoắc Vận Thành: “Vân Thành, anh khỏe không?”
Thư Tình ngước mắt khẽ nhíu mày.
Từ Uyển Nhi? Cô ta đến Paris từ khi nào?
Hoắc Vân Thành liếc nhìn Từ Uyển Nhi một cách vô cảm, lạnh nhạt hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Vân Thành, anh không biết những ngày qua em lo lắng cho anh đến nhường nào đâu.” Từ Uyển Nhi tha thiết nói với Hoắc Vân Thành: “Thấy anh vẫn khỏe mạnh như này là em yên tâm rồi.”
Nhìn ánh mắt ái mộ ngang nhiên không chút che giấu của Từ Uyển Nhi, Thư Tình tiến lên một bước vòng lấy cánh tay anh, khóe môi nở một nụ cười mỉa mai: “Sức khỏe vị hôn phu của tôi như thế nào thì liên quan gì đến cô?”
“Tôi quan tâm đến anh ấy không được sao?” Từ Uyển Nhi trừng mắt không cam lòng nhìn Thư Tình.
Cái đồ nhà quê này dựa vào đâu mà lại thân mật với Hoắc Vân Thành như vậy!
“Hoắc Vân Thành, đi thôi.” Thư Tình không muốn để ý tới Từ Uyển Nhi, trực tiếp kéo Hoắc Vận Thành đi vào thang máy.
Từ Uyển Nhi bám theo sau Hoắc Vân Thành và Thư Tình, nhìn thấy bọn họ bước vào hai căn phòng, ánh mắt Từ Uyển Nhi lóe lên.
Có vẻ như mối quan hệ của bọn họ vẫn chưa là gì cả, nếu không thì sao lại phải ở hai phòng riêng? Chắc chắn là con ả Thư Tình này lì lợm la liếm bám lấy Hoắc Vân Thành. Cái đồ nhà quê này ỷ vào có chút nhan sắc, biết ngay là dùng nó đi quyến rũ đàn ông mà, so với Từ Uyển Nhi cô ta còn kém xa!
Thư Tình trở về phòng tắm rửa sạch sẽ thoải mái.
Sương mù lượn lờ vây kín khắp phòng tắm, lời nói của Hoắc Vân Thành lại hiện lên trong đầu Thư Tình.
“Hiện tại, giờ phút này, người con gái mà tôi muốn cùng nhau vượt qua hết một đời, là em.”
Khóe môi xinh đẹp nhè nhẹ nhếch lên, cô thay đồ ngủ, tầm mắt cô dừng lại trên chiếc vest của Hoắc Vân Thành.
Thư Tình muốn trả lại cho anh.
Ngay khi mở cánh cửa phòng ra, giọng nói yểu điệu của Từ Uyển Nhi chợt vang lên: “Vân Thành, lần này em đến đây là vì muốn thảo luận với anh về dự án hợp tác giữa Từ thị và Hoắc thị.”
Lúc trước Từ Uyển Nhi một mực vòi vĩnh anh trai cô ta sắp xếp cho vào làm việc ở Hoắc thị, nhưng mãi mà vẫn chưa thấy hồi âm.
Hoắc Vân Thành lại còn đến Pháp với Thư Tình nữa chứ, Từ Uyển Nhi không thể nhịn nổi nữa, cô ta lén trộm kế hoạch hợp tác của anh trai để lấy cớ chạy sang Paris nói chuyện với Hoắc Vân Thành.
Xuyên qua khe cửa, Thư Tình nhìn thấy Từ Uyển Nhi mặc một chiếc váy ngắn trễ ngực sắc hoa hồng cùng với mái tóc bồng bềnh buông lả lơi trên vai, gương mặt trang điểm tinh xảo, hiển nhiên là đến đây có mục đích.
“Thật không?” Hoắc Vân Thành câu khóe môi.
“Tất nhiên, em còn mang cả bảng kế hoạch theo nữa đây. Không biết tối nay anh có thời gian rảnh không, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận.” Từ Uyển Nhi nói, đồng thời còn liếc mắt đưa tình với Hoắc Vân Thành đầy quyến rũ.