Quả nhiên là Từ Uyển Nhi?!
Sắc mặt Thư Tình đột ngột trầm xuống!
Hoắc Vân Thành giờ này còn chưa về là vì đang ở cùng với Từ Uyển Nhi? Còn đang tắm trong phòng của cô ta?
“Cô tìm Vân Thành có việc gì hả? Có điều chỉ sợ anh ấy không rảnh tiếp điện thoại của cô rồi, bởi vì anh ấy nói tối nay muốn dành tặng cho tôi một đêm lãng mạn khó quên, anh ấy nói tôi là người phụ nữ anh ấy yêu thương nhất…”
Từ Uyển Nhi còn chưa nói hết lời, Thư Tình đã cúp máy.
Nghe thấy âm thanh “tút tút” từ đầu bên kia, Từ Uyển Nhi tràn đầy đắc ý.
Thư Tình, ngày mai sẽ là ngày giỗ của cô!
Ngay trước khi cái gai trong mắt của mình bị nhổ đi còn có thể bẻ nó mấy phát, loại cảm giác này thật sự sảng khoái vô cùng!
Thư Tình cúp điện thoại, một cảm giác buồn bực từ sâu tận đáy lòng trào dâng, xông thẳng đến từng tế bào.
Tại sao Hoắc Vân Thành lại ở cùng với Từ Uyển Nhi? Chẳng phải thường ngày anh không thèm đoái hoài gì đến cô ta sao?
Tuy nói vậy nhưng trước mặt moi người anh cũng lạnh nhạt với cô rồi sau lưng lại làm ra cư xử mập mờ với cô, thậm chí còn cưỡng hôn cô không phải sao?
Vậy những lúc không ai thấy, đối diện với Từ Uyển Nhi chủ động nhào vào lòng anh, có phải anh cũng không hề chối từ không?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Thư Tình bực bội vò đầu, cô nằm lăn ra giường, cả đầu óc chỉ toàn gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Thành không dứt ra được.
Cô vốn dĩ cho rằng mình không hề để ý đến Hoắc Vân Thành chút nào, nhưng giờ đây, vì sao chỉ cần nghĩ đến việc anh đang ân ái mặn nồng với Từ Uyển Nhi trong lòng cô lại khó chịu đến vậy?
Trằn trọc cả đêm không ngủ được, sáng hôm sau, Thư Tình đi đến chỗ làm với cặp mắt thâm gấu trúc.
Vẫn không thấy Hoắc Vân Thành.
Là một con người cuồng công việc, Hoắc Vân Thành chưa bao giờ đi làm muộn mà không hề thông báo gì trước.
Nhưng hôm nay lại…
Ngay cả Lâm Nham Phong cũng cảm thấy khó hiểu, vốn dĩ Hoắc Vân Thành đã dặn dò kỹ là hôm nay anh sẽ cùng đi đến Hồ Tình Nhân để đích thân giám sát quá trình chụp quảng cáo “Băng và Lửa”, nhưng hiện tại mọi người đều đã đông đủ hết rồi, Hoắc Vân Thành lại không thấy đâu, cả điện thoại cũng tắt máy.
Chuyện này thật không bình thường.
“Không đợi nữa, chúng ta xuất phát thôi.” Hàng chân mày xinh đẹp của Thư Tình nhíu lại, giọng điệu lạnh lùng.
Hoắc Vân Thành hiện giờ chỉ sợ vẫn còn đang ngất ngây trong sự mềm mại của Từ Uyển Nhi kia kìa. Một mình anh chìm đắm trong cuộc vui, còn bắt bao nhiêu con người ở đây phải đợi chờ anh ư?
Đừng có đùa!
“Nhưng mà Hoắc tổng đã căn dặn hôm nay anh ấy sẽ đi cùng chúng ta.” Lâm Nham Phong luôn nghe lời Hoắc Vân Thành răm rắp, tựa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trước giờ những việc Hoắc Vân Thành ra lệnh anh ta đều hoàn thành tốt.
“Anh ấy muốn đi thì tự mình đi, chẳng lẽ muốn một đám người chúng tôi đứng đây chờ sao?” Thư Tình phản bác.
Cô là một người có ý thức đúng giờ rất cao, không muốn lãng phí thời gian của nhiều người như vậy, ai biết khi nào Hoắc Vân Thành sẽ trở lại?
“Thư Tình nói đúng.” Thẩm Tuấn Ngôn trầm giọng nói: “Chiều nay tôi còn có một cuộc phỏng vấn nữa.”
“Vậy…thôi được.” Đến Thẩm Tuấn Ngôn cũng mở lời, anh ta thì lại vẫn chưa liên lạc được với Hoắc Vân Thành, do dự một chặp rồi sau đó cũng theo mọi người đi đến Hồ Tình Nhân.
Lên xe, Thẩm Tuấn Ngôn ngồi xuống bên cạnh Thư Tình, anh nhìn cô thật lâu, nhẹ giọng hỏi: “Em không sao đấy chứ?”
Thư Tình lắc đầu.
Dù cho Thư Tình biểu hiện ra vô cùng bình tĩnh nhưng Thẩm Tuấn Ngôn vẫn nhận thấy được hôm nay tâm trạng cô buồn buồn, nhất là hai quầng thâm dưới mắt kia đã bán đứng cô.