Tại sao lại có thể như vậy?
Sao chuyện này có thể xảy ra?
Rõ ràng kế hoạch này không có tí sơ hở nào, sao Thư Tình có thể biết được nhiều như vậy? Cô ta làm sao biết trên cúc áo có tráng loại chất này?
“Thư Tình, nhất định là cô, là cô cố ý hãm hại tôi đúng không?” Annie không cam lòng mà thất thanh hô lớn.
“Nếu không muốn người biết được, trừ phi mình đừng làm. Nếu cô dám làm, tất nhiên phải dám tự chịu trách nhiệm.” Thư Tình cười lạnh buông tay Annie.
“Annie, em làm anh quá thất vọng rồi.” Bruce đi tới bên cạnh Annie, trong đôi mắt xanh thẳm của anh ta tràn đầy cảm xúc thất vọng.
Vốn dĩ, Annie làm người phát ngôn đã không có thích hợp, chỉ là bởi Annie cứ một mực quấn lấy anh ta đòi phải làm người phát ngôn này, anh cũng muốn cho Annie một cơ hội.
Annie cố tình còn không biết quý trọng cơ hội này, làm nhiều chuyện ma quỷ như vậy, mặt mũi anh đều bị Annie làm cho mất hết.
“Không, không phải, honey, anh nghe em nói. Em không có làm chuyện này.” Bị Bruce chỉ trích trước mặt mọi người, cảm xúc Annie có hơi mất khống chế, đôi tay gắt gao bám được cánh tay Bruce: “Anh nghe em giải thích, em thật sự không có, tất cả đều là do Thư Tình hãm hại em.”
Ánh mắt Bruce đảo qua Annie một cái, sau đó lại dừng trên người người đại diện của cô ta, hỏi: “Cô lại đây nói, cuối cùng là chuyện như thế nào?”
Sắc mặt Bruce trầm lặng đến đáng sợ, toàn thân đều tản ra hơi thở làm người ta sợ hãi: “Nếu như có một câu nào là nói dối, tôi sẽ làm cô nửa đời sau vĩnh viễn cũng không được yên ổn.”
Sắc mặt người đại diện trắng bạch, thủ đoạn của Bruce cô ta có biết đến, tuyệt đối đã nói là làm. Nếu cô ta dám nói dối một câu, cả đời này phỏng chừng liền xong rồi.
Vừa rồi Thư Tình dùng ánh đèn kỳ thật đã chứng minh viên cúc áo kia đúng là do Annie cắt rớt.
Nếu cô ta vì Annie mà nói dối, bất quá cũng là hấp hối giãy giụa, sẽ không có người tin tưởng.
Huống chi, theo Annie lâu như vậy, tính tình Annie táo bạo, thường xuyên sai bảo cô ta đủ mọi điều, căn bản chưa bao giờ cho cô ta một chút mặt mũi.
Nếu như vậy, cô ta cần gì phải vì Annie mà đắc tội Bruce, đắc tội Hoắc Vân Thành, làm bản thân mình rơi vào hiểm cảnh?
Nghĩ đến đây, người đại diện đã có chủ ý, muốn nói ra sự thật này.
Cô ta nâng cao giọng rồi mở miệng nói: “Bruce tiên sinh, viên cúc áo đính trên váy đúng thật là do Annie cắt xuống ở bên trong phòng thử đồ.”
Annie nghe vậy lập tức phẫn nộ hét lên: “Cô cũng dám bán đứng tôi!”
“Annie tiểu thư, tôi chẳng qua nói ra chân tướng sự thật mà thôi, tôi không nghĩ cắn rứt lương tâm chính mình.” Người đại diện rũ đôi mắt xuống tiếp tục nói: “Tôi cũng không biết Annie tại sao lại muốn làm như vậy.”
“Viên cúc áo kia hiện giờ đang ở đâu?” Thư Tình trầm giọng hỏi.
“Đã bị Annie ném xuống bồn cầu.” Người đại diện đúng sự thật mà trả lời.
“Không, cô nói hươu nói vượn. Tôi không có, tôi không có ném đi.” Anne cắn cánh môi, không cam lòng tự mình lẩm bẩm.
“Cô có phải muốn tôi tìm người tìm chiếc cúc áo từ dưới cống thoát nước lấy lên cho cô hay không?” Thư Tình cười lạnh một tiếng.
Da mặt Annie đúng là thật dày, chưa tới phút cuối vẫn chưa chịu từ bỏ.
Đúng lúc này, Hoắc Vân Thành vẫn luôn ở một bên trầm mặc không ra tiếng, bỗng nhiên nhìn về Lâm Nham Phong bên cạnh anh, trầm giọng mở miệng: “Kêu người đi tìm.”
Hiệu suất làm việc của Lâm Nham Phong rất nhanh, chỉ chốc lát sau, đã có người tìm thấy viên cúc áo đính kim cương làm rơi trong cống thoát nước.
“Tổng tài, là cái cúc áo này sao?” Lâm Nham Phong cẩn thận đưa cúc áo cho Hoắc Vân Thành kiểm tra.