Loại thẻ này chỉ phát hành số lượng có hạn trên toàn cầu, ngay cả cô ta cũng không có, sao Thư Tình lại có thể có tấm thẻ cao quý như thế?
Nhất định là Hoắc Vân Thành đã cho cô!
Vừa nghĩ đến Hoắc Vân Thành đối xử với Thư Tình tốt như vậy, Từ Uyển Nhi hận không thể chém Thư Tình ngàn vạn nhát dao.
Ngọn lửa ghen tỵ trong lòng thiêu đốt hừng hực, Từ Uyển Nhi đè nhân viên bán hàng đang muốn nhận thẻ đen, vênh váo hung hăng: “Tôi trả giá gấp đôi!”
Thư Tình khoanh hai tay trước ngực, cau mày nhìn thoáng qua Từ Uyển Nhi.
Từ Uyển Nhi này là âm hồn không tan sao, có còn để cho người ta dạo phố nữa không.
Mua quần áo cũng gặp cô ta, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Cô nhướng mày nói: “Cô Từ, cô có nghe qua câu tới trước được trước không, bộ này tôi đã mua thì là của tôi, mặc kệ cô ra giá bao nhiêu, tôi cũng sẽ không nhường cô.”
“Chỉ dựa vào cô, cũng xứng mặc bộ này?” Từ Uyển Nhi nhìn chằm chằm Thư Tình, hận không thể đục lỗ trên người cô.
Lễ phục đẹp như vậy mặc trên người kẻ quê mùa kia, thật sự là phung phí của trời!
Nếu Từ Uyển Nhi cô ta mặc vào, nhất định sẽ đẹp hơn kẻ nhà quê kia gấp ngàn vạn lần!
Đến lúc đó Hoắc Vân Thành nhìn thấy, nhất định sẽ thích cô ta.
“Tôi không xứng sao?” Thư Tình cong môi, mỉm cười châm chọc: “Vẫn còn tốt hơn một số người, ngay cả hàng thật hay hàng nhái cũng không phân biệt được.”
“Cô!” Bị Thư Tình mỉa mai trước mặt mọi người, sắc mặt Từ Uyển Nhi lúc trắng lúc xanh, suýt nữa tức đến ngất đi.
Kẻ nhà quê Thư Tình này dựa vào đâu châm chọc cô ta?
Cô ta la cô cả Từ gia cao xa vời vợi.
Cho dù Thư Tình là vợ chưa cưới của Hoắc Vân Thành, nhưng mẹ Hoắc hoàn toàn không chấp nhận cô, Hoắc Vân Thành nhất định cũng chỉ nhất thời thấy cô mới mẻ mà thôi.
Nghĩ như thế, Từ Uyển Nhi yên tâm không ít.
Hôm nay bất kể thế nào, cô ta cũng phải mua được bộ đồ này!