Thư Tình theo sau lưng anh, nở nụ cười ngọt ngào: “Ông nội Hoắc, chào ông ạ.”
Hoắc Chấn Đình đứng dậy, nhìn Thư Tình với ánh mắt yêu thương: “Tình Tình, đã lâu không gặp, đã là cô gái lớn rồi, rất tốt, rất tốt.”
Lần trước gặp Thư Tình, là năm năm trước, lúc đó cô vẫn còn là thiếu nữ mang theo nét ngây ngô.
Bây giờ, cô gái trước mặt duyên dáng yêu kiều, mắt ngọc mày ngài, xinh xắn thoát tục.
Vô cùng xứng đôi với Hoắc Vân Thành.
“Ông nội Hoắc, sức khỏe ông không sao chứ ạ? Ông nội cháu vẫn luôn nhớ ông.” Thư Tình ngoan ngoãn dìu Hoắc Chấn Đình, âm thầm bắt mạch cho ông.
Hồi nhỏ, Thư Tình yếu ớt nhiều bệnh, ông nội mời một vị bác sĩ trung y đến điều trị cơ thể cho Thư Tình.
Mưa dầm thấm đất, Thư Tình cũng thông thạo y học.
Thư Tình phát hiện, mạch tượng của Hoắc Chấn Đình nhẹ nhàng ổn định, cơ thể khỏe mạnh.
Cho nên...Hoắc lão gia tử đang giả bệnh?!
Có thể nhìn ra, Hoắc Vân Thành rất hiếu thảo với ông nội mình.
Cho nên Hoắc lão gia tử đã dùng chiêu giả bệnh, để anh đồng ý đón cô đến Hoắc gia.
Vì cháu trai của mình, ông nội Hoắc thật đúng là tốn nhiều tâm trí.
Nhưng đáng tiếc, cô và Hoắc Vân Thành không thể nào, xem ra ba tháng sau ông nội Hoắc phải thất vọng rồi.
Thư Tình suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Vân Thành.
Mà Hoắc Vân Thành lại thân thiết nắm tay Thư Tình.
Thư Tình vô thức muốn vùng ra, nhưng nhớ đến hiệp nghị vừa đạt thành ban nãy với Hoắc Vân Thành, bèn cứng người, thản nhiên mỉm cười.
Trong mắt Hoắc lão gia tử, hai người gắn bó như keo sơn, không khỏi nở nụ cười mừng rỡ.
Chính vào lúc này, truyền đến giọng nói của chú Lê: “Ông cụ, bà chủ và cô Từ đến.”
Bà chủ?
Cô Từ?
Thư Tình khẽ cau mày, chỉ thấy mẹ Hoắc dẫn theo Từ Uyển Nhi bước vào.
“Ba, ba đã thấy đỡ hơn chưa? Uyển Nhi cố ý đến thăm ba đây.”
“Ông Hoắc, chào ông.” Dáng vẻ Từ Uyển Nhi ngoan ngoãn: “Nghe nói ông Hoắc bệnh, cháu đã muốn đến thăm từ sớm, nhưng sợ phiền đến ông.”