Thư Tình lại tìm được một chiếc khăn lông từ trong ba lô của Hoắc Vân Thành, cô thấm một chút nước, đặt khăn lên trán anh, giúp anh hạ nhiệt.
Làm xong những việc này, Thư Tình dõi mắt nhìn quanh một vòng trên đảo.
Cạnh biển là một bãi cát lớn.
Mà chỗ sâu trong đảo là một rừng cây xanh um tươi tốt.
Khóe môi Thư Tình khẽ cong lên, nếu có thực vật, vậy thì nói rõ rằng nơi này có nước ngọt, hẳn là cũng đủ để cô và Hoắc Vân Thành sinh sống.
Chỉ là không biết trên đảo có mãnh thú hay không.
Vừa nhớ tới con cá lớn gặp trong biển lúc ban nãy, trong lòng Thư Tình hãy còn sợ hãi.
Nếu không phải do Hoắc vân Thành liều mạng chắn trước mặt cô, chỉ sợ hiieejn giờ người bị thương chính là Thư Tình.
Nhìn người đàn ông vẫn đang hôn mê trước mặt, Thư Tình xót xa, vành mắt bắt đầu ươn ướt.
Cô tự nhủ với mình, Thư Tình, mày phải kiên cường lên.
Giờ khắc này, cô phải mạnh mẽ đối mặt với tất cả.
Hoắc Vân Thành vẫn còn đang chờ cô cứu.
Hơn nữa cô đã gửi tín hiệu cầu cứu cho nhà họ ông nội, nói không cừng lúc này ông đang lên đường chạy tới đây rồi.
Thư Tình sờ lên cổ, lúc nầy mới phát hiện ra không thấy sợi dây chuyền đâu nữa rồi.
Nhất định là do ban nãy gặp phải con cá đáng sợ kia, trong lúc hỗn loạn không cẩn thận bị rơi mất.
Thư Tình không khỏi ảo não một phen, lần này muốn tiếp tục gửi tín hiệu cho ông cũng không được nữa rồi.
Hy vọng ông có thể nhận được tín hiệu ngày hôm qua.
Đang lúc Thư Tình ảo não, giọng nói yếu ớt của Hoắc Vân Thành cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Nước, nước…”
Trái tim Thư Tình đập đến thịch một tiếng thật mạnh.
“Hoắc Vân Thành, anh tỉnh rồi hả?” Thư Tình cúi đầu, mừng rỡ nhìn về phía người đàn ông trong lòng.
Chẳng qua Thư Tình phải thất vọng rồi, Hoắc Vân Thành vẫn đang hôn mê, chỉ vô ý thức nói mớ thôi.
Hoắc Vân Thành, anh nhất định sẽ không có việc gì đâu, nhất định không có việc gì.
Trong lòng Thư Tình im lặng nguyện cầu, cô cầm lấy chai, uống một ngụm ngước rồi ngậm lại trong miệng, cúi đầu môi dán môi với Hoắc Vân Thành.
Hai làn môi chạm vào nhau, trong lúc mơ mơ màng màng Hoắc Vân Thành cảm thấy có cảm giác vô cùng thoải mái mát mẻ, ấn đường đang nhíu chặt cũng thoáng dãn ra một chút, hô hấp cũng ổn định hơn.
Anh tham lam mút lấy cánh môi mát lạnh, cảm giác quen thuộc trước giờ vẫn quanh quẩn trong lòng anh một lần nữa khiến anh chìm đắm.
Đường Đường, là em sao?