“Cô đừng nói bậy, tôi không quen cô!” Trán Jones không khỏi rịn mồ hôi, chuyện đến nước này, trừ việc chết cũng không thừa nhận ra, anh ta không còn cách nào khác.
“Không quen? Tôi đã cho người điều tra rõ ràng, một tuần trước, tài khoản của anh rút ra mười triệu, mà mười triệu này, anh đã cho Đơn Phương Phương!” Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Vân Thành thản nhiên lướt qua Jones.
Thư Tình tiến về trước một bước, nghiêm túc nói: “Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Jones, anh không thể chống chế được. Những bằng chứng này, chúng tôi sẽ giao cho cảnh sát. Jones, anh cứ chờ sự trừng phạt của pháp luật đi!”
Cảnh sát nhận được thông báo của Hoắc Vân Thành, rất nhanh đã đến đưa Đơn Phương Phương và Jones đi.
Ánh mắt Hoắc Vân Thành lạnh nhạt nhìn xung quanh sảnh hội nghị, hắng giọng, trầm khàn lên tiếng: “Tin rằng mọi người đều rõ ràng, chuyện “Băng và Lửa” lần này, do Love&Love lên kế hoạch ác ý, hung thủ phía sau là Jones, Hoắc thị chúng tôi sẽ lấy đó làm gương, tuyệt đối không để loại chuyện này xảy ra lần nữa!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Thư Tình nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Vân Thành, bốn mắt nhìn nhau, lúc này im lặng còn hơn cả lời nói.
Trận sóng gió này cuối cùng cũng đã qua, Thư Tình khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trên mạng, tin tức tiêu cực liên quan đến Hoắc thị cũng nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
Ngược lại, đều chỉ trích Love&Love cùng với sùng bái Hoắc Vân Thành và Thư Tình.
[ Love&Love quá đê tiện, ủng hộ Hoắc thị! ] [ Jones bị trừng phạt đúng tội, Marilyne sao chép cút ra khỏi giới trang sức đi! ] [ Nam thần Hoắc đẹp trai quá, chị gái nhỏ Thư Tình thật xinh đẹp, hai người đúng là trời đất tác hợp, quá xứng đôi! ] [ Ủng hộ CP nam thần Hoắc & người đẹp Thư vô điều kiện! ]
Nhìn bình luận ùn ùn kéo đến, khóe môi Thư Tình khẽ cong lên.
Cô và Hoắc Vân Thành…thật sự rất xứng đôi sao?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đang xem gì vậy?” Nằm trên giường lớn khách sạn, Thư Tình đang lướt điện thoại, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm ấm cực giàu từ tính của Hoắc Vân Thành.
Sao Hoắc Vân Thành lại đột ngột qua đây như vậy chứ?
Thư Tình vội vàng khóa màn hình điện thoại: “Không xem gì cả.”
“Vậy sao?” Khóe mắt Hoắc Vân Thành liếc nhìn màn hình điện thoại của Thư Tình, ngồi xuống cạnh Thư Tình, ánh mắt nóng rực: “Em có muốn thỏa mãn yêu cầu của cư dân mạng không?”
Thư Tình sửng sốt: “Cái gì?”
“Nhiều người ghép CP chúng ta như vậy, chắc em không muốn khiến họ thất vọng đâu nhỉ?” Hoắc Vân Thành cong môi, nhìn Thư Tình với vẻ như cười như không.
Thư Tình: ……
Da mặt người đàn ông này còn dày hơn tường thành!
Nghĩ ngợi, cô lên tiếng: “Tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc, hai tháng sau, sẽ cho anh đáp án.”
Hoắc Vân Thành nhướng mày, khẽ gật đầu, trầm thấp nói bên tai Thư Tình: “Đừng để tôi đợi lâu quá.”
Hơi thở ấm nóng của anh, trêu chọc Thư Tình ngứa ngáy.
Sắc mặt ửng hồng, Thư Tình vội vàng chuyển chủ đề: “Khi nào chúng ta trở về.”
“Qua vài ngày nữa.” Hoắc Vân Thành thản nhiên nói.
“Anh không cần mau chóng trở về xử lý chuyện công ty sao?” Thư Tình mím môi.
Hoắc Vân Thành mỉm cười: “Để Lâm Nham Phong về trước xử lý là được, vết thương của tôi còn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa rồi mới đi.”
“Được thôi…”
Thư Tình hơi bất ngờ, một kẻ cuồng công việc như Hoắc Vân Thành, vậy mà cũng muốn nghỉ ngơi.