Từ Uyển Nhi có chút xấu hổ: “Tôi không có ý đó, nhưng bút tích thật của Đường Dần giá trị không nhỏ, cô lấy được từ đâu?”
“Thế nào, chắc không phải cô Từ lại muốn đổ oan tôi trộm đấy chứ?” Giọng nói Thư Tình có chút lạnh lẽo.
Hoắc Vân Thành vẫn luôn bên cạnh bỗng dưng lên tiếng: “Bức tranh này là thật.”
Ánh mắt anh nhìn Thư Tình, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Chẳng phải nói cô từ quê lên sao? Sao Thư Tình lại có bức tranh nổi tiếng quý giá như vậy?
Mấy ngày ở chung, Hoắc Vân Thành càng lúc càng cảm thấy, cô vợ chưa cưới này của anh không đơn giản.
Ngay cả Hoắc Vân Thành cũng giúp Thư Tình, trong mắt Từ Uyển Nhi tràn ngập vẻ không cam lòng: “Nhưng mà...”
Không chờ Từ Uyển Nhi nói xong, Thư Tình đã ngắt lời cô ta: “Bức tranh của tôi đúng là hàng thật, nhưng lễ phục của cô Từ...”
Cô cố ý khựng lại một lúc, cong môi nở nụ cười châm chọc: “Chính xác là hàng giả.”
“Cô nói bậy gì đó?!” Từ Uyển Nhi thất thanh hét: “Lễ phục này của tôi do bậc thầy quốc tế Loe thiết kế, e rằng ngay cả Loe là ai cô cũng không biết, nói lung tung gì hả?”
Thư Tình bật cười, nếu cô không biết Loe là ai, vậy trên thế giời này không còn ai biết nữa.
Lễ phục của Từ Uyển Nhi quả thật được làm rất tinh tế, cũng rất xinh đẹp, nhưng Thư Tình nhìn kỹ lại, lễ phục của cô ta là hàng nhái loại một.
Kiểu lễ phục này, phòng làm việc chỉ cho ra hai bộ.
Một bộ đã được ngôi sao Hollywood Ada mua, bộ còn lại được vương phi nước Y mua.
Cho nên, bộ trên người Từ Uyển Nhi, chỉ có thể là hàng nhái loại một.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, sợ rằng cũng chẳng biết bản thân đã mua hàng nhái loại một.
“Theo tôi được biết, hàng thật do Loe sản xuất, lớp lót trong mép váy sẽ có ký hiệu hình trái tim, cô Từ có thể nhìn xem, lễ phục của cô có hay không.” Thư Tình cong môi.
Ký hiệu hình trái tim kia do chính tay cô thiết kế, mỗi một cái đều do Vu Na tự tay thêu, cho nên không thể sao chép.
“Cái gì mà ký hiệu hình trái tim, trước giờ tôi chưa từng nghe nói. Cô đừng ăn nói lung tung.” Từ Uyển Nhi xem thường, kẻ nhà quê này có thể biết gì chứ? Cố ý nói như vậy khiến cô ta khó chịu thôi!