Đầu óc trống rỗng, Thư Tình thấy có cơ hội, hung hăng cắn môi Hoắc Vân Thành.
Mùi máu tươi lan tràn, Hoắc Vân Thành ăn đau, buông lỏng Thư Tình ra.
Cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường rồi!
Thư Tình hít sâu mấy hơi điều chỉnh nhịp tim, dùng tay vỗ nhẹ gương mặt nóng bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mặt, "Hoắc Vân Thành, tên khốn kiếp!"
Sắc mặt Hoắc Vân Thành rất khó coi, ánh mắt sâu thẳm không thể nhìn thấu gắt gao nhìn chằm chằm Thư Tình.
Người phụ nữ này, ghét anh đến vậy sao?
Còn cắn anh?
Nghĩ đến cảnh tượng Thư Tình hát cho Lâm Nam nghe vừa rồi, Hoắc Vân Thành não bổ bộ dạng thân thiết của Thư Tình và Lâm Nam, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.
Anh vươn tay lau vết máu trên môi, khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói, "Lâm Nam không hợp với cô."
Không hợp cái em gái nhà anh!
Thư Tình không nói nên lời, cô chẳng qua chỉ xem Lâm Nam như em trai mình mà thôi.
Xem ra Hoắc Vân Thành hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lâm Nam.
Nhưng vậy thì sao, Hoắc Vân Thành là gì của cô? Có tư cách gì để quản cô?
"Không cần anh quản!" Thư Tình hung hăng trừng mắt liếc Hoắc Vân Thành một cái, nói xong mở cửa xoay người rời đi.
Thật sự đủ rồi!
Cô không muốn ở bên cạnh một người đàn ông nguy hiểm như Hoắc Vân Thành một giây một phút nào nữa.
Nhìn bóng lưng Thư Tình đi xa, ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Thành dao động, dần trở nên phức tạp...
Anh không biết vì sao ở trước mặt Thư Tình, anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Cảm giác này không tốt chút nào.
Thư Tình bị Hoắc Vân Thành cưỡng hôn, cũng không còn tâm trạng trò chuyện với đám người Lâm Nam nữa, vì vậy gọi điện thoại cho Lâm Nam, "Lâm Nam, tôi có việc nên về trước đây."
"Chị Tình, chị sao vậy? Không sao chứ?" Lâm Nam đầu dây bên kia nghe giọng Thư Tình không đúng lắm, lo lắng hỏi.
"Không sao, chỉ là có chút không thoải mái." Thư Tình tùy tiện tìm một cái cớ.