Cách bày đồ ăn trên bàn, Hoắc Thiến liếc mắt một cái liền nhận ra là do Hoắc Vân Thành làm.
Trước kia, chỉ khi Hoắc lão gia tử sinh bệnh, Hoắc Vân Thành mới đích thân xuống bếp nấu bữa sáng để ông nội vui.
Nhưng bây giờ, anh lại nấu cho con tiện nhân Thư Tình này ăn!
Cơn ghen quét qua từng tế bào trong cơ thể Hoắc Thiến, cô ta thấy Thư Tình không để ý tới mình, cao giọng, "Thư Tình, tôi đang hỏi cô đó, anh họ tôi đâu?"
Thư Tình ăn xong miếng cuối cùng, lau miệng, đứng dậy, "Tránh đường một chút."
"Thư Tình, cô nghĩ mình là ai?" Hoắc Thiến cản Thư Tình lại, trong mắt không chút che giấu ghen tị và khinh thường, "Cô chỉ là một con nhà quê đến từ nông thôn, cô căn bản không xứng với anh họ tôi!"
Nghĩ đến cảnh tượng thấy trong phòng Hoắc Vân Thành đêm đó, Thư Tình châm chọc nói, "Tôi không xứng, vậy ai xứng? Cô xứng sao?"
"Thư Tình, cô đừng nói lung tung!" Thoáng thấy một bóng người cao thẳng đi về phía phòng ăn, Hoắc Thiến đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, cả người ngã xuống đất, "Thư Tình, sao cô lại đẩy tôi!"
Loảng xoảng một tiếng, hộp giữ nhiệt trong tay Hoắc Thiến cũng rơi xuống đất, bữa sáng bên trong bị hất tung, rơi vãi khắp sàn nhà.
Thư Tình chỉ cảm thấy khó hiểu, cô đẩy Hoắc Thiến lúc nào?
Rõ ràng là Hoắc Thiến tự ngã mà.
"Có chuyện gì vậy?" Hoắc Vân Thành nghe thấy động tĩnh, đi tới từ thư phòng.
Vừa thấy Hoắc Vân Thành, sắc mặt Hoắc Thiến tái mét, nước mắt uất ức lập tức trào ra, "Anh họ, chị Tình đẩy em đau quá!"
Hóa ra Hoắc Thiến cố tình ngã là muốn diễn kịch hãm hại cô trước mặt Hoắc Vân Thành.
Thư Tình cười lạnh một tiếng, "Tôi có đẩy cô sao?"
Hoắc Thiến nhìn Hoắc Vân Thành bằng ánh mắt đáng thương, bộ dạng yếu đuối vô tội lại lương thiện biết điều, "Anh họ, anh đừng trách chị Tình, lần trước dì nhờ em chuyển đồ của chị Tình đến phòng người hầu, chị Tình giận em cũng đúng thôi."
Yo, Hoắc Thiến đây là thay đổi lộ trình, bắt đầu lộ trình làm bạch liên hoa rồi.
Hoắc Thiến một tiếng chị Tình hai tiếng chị Tình, Thư Tình nghe đến ghê tởm sắp nôn rồi, nhếch môi châm chọc, "Cô gọi ai là chị? Muốn gọi cũng phải gọi chị dâu."
Chị dâu?
Trong lòng Hoắc Thiến xẹt qua một tia ghen ghét, nhưng lại giả vờ ủy khuất đáng thương, "Chị Tình, em biết chị ghét em, nhưng em cũng là ăn nhờ ở đậu, dì kêu em làm gì thì em phải làm đó, em không dám không vâng lời."
"Chị Tình, em thật sự không muốn như vậy, chị Tình, chị giận em, đánh em mắng em, đẩy em cũng không sao. Nhưng mà... Bữa sáng này là dì đích thân làm cho anh họ, bây giờ bị chị làm đổ hết rồi, chị bảo em phải ăn nói thế nào với dì và anh họ đây?"
"Hoắc Thiến, diễn xuất tốt như vậy, sao không đi làm diễn viên đi? Thế giới này nợ cô một giải Oscar đó." Thư Tình lạnh lùng nhìn Hoắc Thiến đang làm bộ làm tịch, vẻ mặt hờ hững, mỉa mai nói.
"Chị Tình, chị nói gì vậy?" Hoắc Thiến vô cùng ủy khuất, nhìn về phía Hoắc Vân Thành, "Anh họ, đây chính là bữa sáng dì đích thân làm cho anh, dì sợ anh làm việc mệt, đặc biệt nhờ em mang đến cho anh, bây giờ bị chị Tình làm đổ hết rồi..."