“Chị Ada, hơn nửa đêm rồi, chị có để người ta ngủ hay không?” Rất nhanh Anthony đã trả lời tin nhắn.
“Bảo cậu tra thì cứ tra đi, lải nhải cái gì?” Hình thức chung sống thường ngày giữa Thư Tình và Anthony chính là đấu võ miệng.
Anthony kêu rên: “Chút tài liệu nho nhỏ ấy, chị Ada tự thân ra trận thì trong 5 phút là có thể lấy được, chuyện này còn cần nhờ đến em sao?”
Thư Tình gửi lại cho cậu một cái icon trợn trắng mắt: “Chị lười, cậu nhanh lên!”
Mười phút sau, Anthony gửi cho Thư Tình một phần tài liệu chi tiết về Hoắc Thiến.
Hoắc Thiến là trẻ mồ côi được cô của Hoắc Vân Thành nhận nuôi, quả nhiên là không có quan hệ máu mủ với Hoắc Vân Thành.
Thư Tình nheo mắt, thì ra là như vậy.
Xem ra Hoắc Thiến có ý kia với Hoắc Vân Thành, thảo nào cô ta cứ một mực làm khó dễ “Vị hôn thê đến từ nông thôn của Hoắc Vân Thành” là cô.
Vũng nước đục của Hoắc gia có hơi sâu, Thư Tình vô cùng hoài nghi lúc trước cô đồng ý ước định ba tháng với ông nội là một quyết định sai lầm.
Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng rằng ba tháng này qua nhanh một chút, đợi cô và Hoắc Vân Thành giải trừ hôn ước, tất cả mọi chuyện liền có thể kết thúc.
Cô lại có thể quay về làm chính mình, đi làm những chuyện mà cô muốn làm.
Cuối tuần không vui vẻ nhất từ trước tới giờ cuối cùng cũng trôi qua, thứ Hai, sáng sớm Thư Tình đã đi tới Hoắc Thị.
Thư Tình đang ngồi trên vị trí làm việc xem tư liệu hạng mục hợp tác với Hãng thời trang Lady.
Đột nhiên rầm một tiếng, Hạ Tinh Tinh quăng một chồng tài liệu lớn lên trên bàn Thư Tình, nặng đến mức bàn làm việc của cô đều run lên.
Thư Tình ngước mắt, “Cô làm cái gì đấy?”
Hạ Tinh Tinh từ trên cao trừng mắt nhìn xuống Thư Tình, nói giọng ra lệnh: “Cô ghi chép lại những tài liệu này, trước buổi trưa hôm nay phải làm xong.”
Thư Tình nhìn lướt qua một chồng lớn tài liệu thiếu chút cao như một ngọn núi nhỏ này.
Giữa trưa phải làm xong? Đùa cái gì thế?
Thư Tình thản nhiên nói: “Thật ngại quá, hiện giờ tôi phụ trách hạng mục hợp tác với Hãng thời trang Lady, những tài liệu này không liên quan gì tới hạng mục hợp tác, cô tìm tìm người khác để bàn giao đi.”
Hạ Tinh Tinh sầm mặt, thiếu kiên nhẫn nói: “Bảo cô ghi chép thì cô cứ ghi đi, không thấy những người khác đều đang bận hả?”
Thư Tình: ???
Chẳng lẽ nhìn cô giống như đang rất rảnh rỗi hay sao?
Hắng giọng một cái, Thư Tình nhếch môi nói: “Hoắc tổng nói rồi, tôi chỉ cần phụ trách hạng mục hợp tác với Hãng thời trang Lady là được, những chuyện khác tôi không cần phải làm.”
Hạ Tinh Tinh biến mắc, cô ta đang định nói gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại bàn trên bàn làm việc của Thư Tình vang lên.
Thư Tình cúi đầu nhìn, bên trên hiển thị tuyến điện thoại nội bộ “888”.