Mục lục
Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Thư Tình - Hoắc Vân Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đây là tiếng gì nhỉ?  

 

Không biết có nguy hiểm không?  

 

Thư Tình thận trọng dừng bước, nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe.  

 

Đây là tiếng nước!  

 

Gần đây có người nước!  

 

Thư Tình mừng rỡ đi về phía tiếng nước, không bao lâu, một dòng suối nhỏ xuất hiện trước mắt cô.  

 

Tốt quá rồi.  

 

Thư Tình nhanh chóng đi đến cạnh dòng suối nhỏ, cô ngồi xổm xuống, lấy tay múc nước lên uống từng ngụm từng ngụm một.  

 

Uống đã rồi, Thư Tình cảm thấy cả người dễ chịu hơn hẳn.  

 

Thư Tình đứng lên, cô nhìn thấy đầu bên kia của dòng suối có cây ăn quả, trên cây đầy rẫy quả mọng màu cam, thoạt nhìn thì rất giống quả quýt.  

 

Cô vội vafng đi tới đầu bên kia vủa dòng suối, hái trái cây, cẩn thận ngửi thử.  

 

Đúng là quýt rồi.  

 

Thư Tình bóc vỏ ra nếm thử, vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon.  

 

Xem ra ông trời vẫn rất ưu ái cô, vừa tì được nước lại vừa tìm được trái cây, cứ như này muốn sống trên đảo thì không thành vấn đề.  

 

Thư Tình nhanh chóng hái mấy trái quýt, cô lo cho vết thương của Hoắc Vân Thành, thế nên lần theo dáu hiệu đánh dấu dọc đường mà quay trở lại.  

 

Dọc theo đường đi, Thư Tình cẩn thận tìm kiếm thảo dược, chẳng qua rất đáng tiếc cô không tìm được cây nào cả.  

 

Thôi vậy, trước cứ cho Hoắc Vân Thành ăn ít trái cây đã, bổ sung chút năng lượng cũng tốt.  

 

Lần theo dấu hiệu, Hoắc Vân Thành về tới chỗ ban nãy, tìm được cây đại thụ kia.  

 

Thế nhưng dưới đại thụ không có một bóng người.  

 

Không thấy Hoắc Vân Thành đâu cả!  

 

Trái tim của Thư Tình rơi đánh thịch một tiếng.  

 

Hoắc Vân Thành bị thương nặng như vậy, đến đứng lên cũng khó khăn, sao lại đột nhiên biến mất?  

 

Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?  

 

Thư Tình lo lắng chạy qua, lớn tiếng gọi: “Hoắc Vân Thành, Hoắc Vân Thành, anh đang ở đâu?”  

 

“Thư Tình, anh ở đây.” Giọng nói của Hoắc Vân Thành từ đằng xa truyền tới.  

 

Thư Tình thở phào nhẹ nhõm, cô vội chạy về phía giọng nói phát ra.  

 

“Không phải đã baaro anh ngồi đo chờ em sao, sao lại chạy loạn?” Trong giọng nói của Thư Tình mang theo mấy phần trách cứ.  

 

Người đàn ông này không biết bản thân vẫn đang còn bệnh sao? Hại cô lo lắng chết đi được.  

 

Hoắc Vân Thành không biết bắt ở đâu được hai con chim sẻ, anh cong khóe môi, nói: “Mùi vị của chim sẻ cũng ngôn lắm.”  

 

“Anh đi bắt chim sẻ? Sao không nghỉ ngơi cho khỏe đã.” Thư Tình vội vàng đỡ Hoắc Vân Thành, oán giận nói: “Anh còn đang sốt đây này.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK