“Cái này thật ra cũng là một cách hay.” Từ Uyển Nhi khá hài lòng, gật gật đầu.
Chỉ là, cô ta phải làm thế nào mới có thể tới Hoắc Thị làm việc đây?
Xem ra chỉ có thể đi cầu xin anh hai rồi.
Từ Uyển Nhi bưng một chén canh gà đi về phía thư phòng, gõ cửa: “Anh hai, em có thể vào không?”
“Vào đi.” Từ Mộc Dương nói.
Từ Uyển Nhi đẩy cửa bước vào, đặt canh gà lên bàn, “Anh hai, đã trễ thế này rồi mà anh vẫn còn làm việc, đây là canh gà em làm riêng cho anh, nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi.”
Từ Mộc Dương nhìn thoáng qua chén canh gà, “Nói đi, lại muốn xin bao nhiêu tiền?”
“Ơ kìa, anh hai, anh nghĩ đi đâu vậy?” Từ Uyển Nhi kéo lấy cánh tay Từ Mộc Dương làm nũng, “Người ta quan tâm sức khỏe của anh mà.”
Từ Mộc Dương càng nghi ngờ, mỗi lần Từ Uyển Nhi chủ động tới tìm anh ta nịnh nọt thì đều không có chuyện gì tốt cả, không phải xin tiền thì là đòi này đòi kia.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Từ Mộc Dương ngẩng đầu.
Từ Uyển Nhi cười cười, “Là như vầy, anh hai, bình thường anh và ông nội hay nói em ăn không ngồi rồi, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, bây giờ em biết mình sai rồi, em muốn làm việc!”
“Em muốn làm việc? Vậy thì đơn giản, đến Từ Thị chọn một vị trí là được rồi.” Từ Mộc Dương co hơi bất ngờ, cô em gái nhõng nhẽo tùy hứng này của anh ta thế mà cũng có ngày muốn đi làm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đến Từ Thị vô nghĩa biết bao, mọi người đều biết em là em gái anh, chẳng có tẹo tính thử thách nào.” Từ Uyển Nhi nói, “Em muốn đến Hoắc Thị.”
Đến đây thì Từ Mộc Dương cuối cùng cũng có thể xem như biết được suy tính trong lòng của em gái nhà mình rồi, nói dễ nghe thì là muốn đi làm, thế nhưng mà ý không ở trong lời, mục tiêu thực sự là Hoắc Vân Thành.
“Không được.” Từ Mộc Dương hiểu rõ, Hoắc Vân Thành sẽ không đồng ý cho Từ Uyển Nhi tới Hoắc Thị.
Từ Uyển Nhi không bỏ cuộc, “Vì sao chứ, anh, người ta thích Hoắc Vân Thành, anh thân là anh trai thế mà mỗi chuyện bé tẹo này cũng không giúp em.”
Từ Mộc Dương nhíu mày, “Hoắc Vân Thành đã có vị hôn thê, em không biết sao?”
“Chỉ là một đứa nhà quê thôi mà.” Từ Uyển Nhi tức giận mở miệng, “Anh hai, người ta không phục, đứa quê mùa kia có điểm nào sánh được với em chứ, dựa vào đâu mà có thể trở thành vị hôn thê của Vân Thành?”
Từ Mộc Dương lạnh nhạt nói, “Em nói Thư Tình sao? Anh cảm thấy cô ấy cũng khá được.”
Từ Uyển Nhi dậm châm, “Anh, sao anh lại đi bênh người ngoài? Rõ ràng là anh biết em thích Vân Thành kia mà!”
“Nếu như em có thể trở thành vị hôn thê của Vân Thành, vậy thì hợp tác giữa Từ Thị và Hoắc Thị chẳng phải sẽ càng thêm thuận lợi hay sao? Anh hai, nếu như anh không đồng ý, vậy em sẽ chết trước mặt anh cho anh xem!” Từ Uyển Nhi nói rồi cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn.
Từ Mộc Dương vội vàng đè lại tay Từ Uyển Nhi, “Đừng hồ đồ!”
“Vậy là anh đồng ý?” Từ Uyển Nhi làm nũng nói.
“Được, anh nghĩ cách giúp em.” Đối mặt với người không nói lý như Từ Uyển Nhi, Từ Mộc Dương có hơi không biết làm sao.
Dù sao anh ta cũng chỉ có một cô em gái cưng này.
Không đợi Từ Mộc Dương nghĩ xem nên mở miệng nói chuyện với Hoắc Vân Thành thế nào, Hoắc Thị lại xảy ra chuyện.
Hôm nay, Thư Tình đang hạch toán lượng tiêu thụ của bộ sưu tập “Băng và Lửa” với trưởng phòng kinh doanh phụ trách tiêu thụ châu báu thuộc bộ phận marketing, đột nhiên một bảo vệ vội vàng đi tới.
“Thư kí Thư, không hay rồi, có người tới kiếm chuyện.” Trong giọng nói của bảo vệ mang theo vài phần lo lắng.