Cô không dễ ức hiếp như vậy đâu!
Bạch Lam bị Thư Tình đẩy như thế, loạng choạng, suýt ngã xuống.
“Đồ nhà quê, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt!” Bạch Lam có thế nào cũng là cô cả Bạch gia, tuy mấy năm nay Bạch gia dần dần lụn bại, nhưng cũng xem như người giàu có, bình thường đi theo Từ Uyển Nhi ngang ngược càn rỡ quen thói.
Bây giờ lại bị đồ quê mùa Thư Tình kia đẩy ngã, sao cô ta có thể nuốt trôi cục tức này.
Bạch Lam xông tới gầm lên với nhân viên bán hàng: “Cô còn ngây ra đó làm gì, không mau kêu người đến đây, cởi đồ trên người cô ta xuống!’
“Cô Bạch, cô Từ, tôi sẽ đi mời quản lý.” Thấy sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, nhân viên bán hàng không dám đắc tội Từ Uyển Nhi, nhưng dáng vẻ của Thư Tình cũng nhất định không chịu bỏ qua, cô ta chỉ đành mời quản lý đến giải quyết.
Từ Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, thúc giục nói: “Còn không mau gọi cửa hàng trưởng ra đây!”
Từ Uyển Nhi tự tin, với thế lực của Từ gia, cửa hàng trưởng nhất định sẽ đuổi Thư Tình đi.
Vừa nghĩ đến Thư Tình sẽ bị ném ra ngoài, trong lòng Từ Uyển Nhi cảm thấy cực kì vui sướng.
Thấy Thư Tình nhàn nhã ngồi trên sô pha, Từ Uyển Nhi hầm hầm đi qua, từ trên cao nhìn xuống cô, ngạo mạn nói:
“Thư Tình, cho cô một cơ hội, mau cởi đồ ra cho tôi, nếu không cửa hàng trưởng đến, bảo cô cút ra ngoài, cô không sợ mất mặt à?”
Thư Tình hoàn toàn làm lơ lời khiêu khích của Từ Uyển Nhi, cô gửi tin nhắn cho Vu Na.
Thấy mình bị Thư Tình ngó lơ, Từ Uyển Nhi cắn răng, lửa giận đầy bụng không có chỗ phát tác.
Tiện nhân này nhất định đang gọi cứu binh.
Lẽ nào cô đang gửi tin nhắn cho Hoắc Vân Thành? Bảo Hoắc Vân Thành ra mặt cho cô?
Vừa nghĩ đến Hoắc Vân Thành, trong lòng Từ Uyển Nhi dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.
Hôm nay cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Thư Tình!
Có lẽ khoảng mười phút sau, quản lý của RD vội vàng đuổi đến.
“Quản lý Ngô.” Từ Uyển Nhi đang muốn bảo quản lý Ngô đuổi Thư Tình ra ngoài, nhưng quản lý Ngô như thể không nhìn thấy Từ Uyển Nhi, trực tiếp lướt qua cô ta.
Quản lý Ngô đi đến trước mặt Thư Tình, cung kính nói: “Cô Thư, chào cô.”
Thư Tình thản nhiên ngước mắt: “Quản lý Ngô phải không? Cửa hàng các anh làm ăn như vậy sao?”