Nghĩ thôi đã thấy kích thích!
Các phóng viên đang định đẩy cửa vào thì thấy Hoắc Vân Thành đi tới, thế là cả đám lập tức yên tĩnh lại.
Toàn thân Hoắc Vân Thành tản ra hơi lạnh như ngày đông giá buốt khiến cho nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống âm độ C.
Các phóng viên đánh rùng mình một cái, nhưng ai cũng không muốn rời đi, ai cũng không muốn bỏ qua tin tức hót hòn họt này.
Từ trong phòng nghỉ loáng thoáng truyền ra tiếng nam nữ hoan ái.
Các phóng viên hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ hưng phấn, thế nhưng không dám biểu hiện ra trước mặt Hoắc Vân Thành.
Lẽ nào tin tức nặc danh kia là thật?
Thư Tình thực sự ngang nhiên vui vẻ với người đàn ông khác trong phòng nghỉ?
“Vân Thành, chúng ta nhanh vào xem!” Từ Uyển Nhi không nhịn được mở miệng thúc giục.
Cô ta đã muốn thấy dáng vẻ Thư Tình thông dâm bị bắt tại chỗ đến nỗi không thể chờ nổi rồi.
Đồ đê tiện Thư Tình này, lần này chẳng nhẽ lại không chỉnh chết được cô chắc?
Hoắc Vân Thành mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào cánh cử phòng nghỉ, Thư Tình thực sự ở trong đó sao?
Anh có hơi không dám tin.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thấy Hoắc Vân Thành không để ý tới mình, Từ Uyển Nhi liền nhìn sang đám phóng viên bên cạnh: “Mọi người còn ngơ ra đấy làm gì? Mau vào đi!”
Thế nhưng bọn họ không dám làm càn trước mặt Hoắc Vân Thành, mặc dù bọn họ đều rất muốn đi vào để biết thực hư, thế nhưng ai cũng không dám đẩy cửa ra.
Đúng lúc này bỗng truyền tới tiếng của một cô gái: “Sao nhiều người tụ tập ở đây thế? Đông vui ghê.”
Giọng nói này…
Hoắc Vân Thành thoáng động, anh men theo giọng nói nhìn qua, xuất hiện trong tầm mắt anh là hình bóng xinh đẹp khiến anh vạn phần mong nhớ.
Là Thư Tình!
Nói cách khác, người phụ nữ trong phòng nghỉ kia chắc chắc không phải là Thư Tình.
Khóe môi Hoắc Vân Thành không kiềm được mà cong lên.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thư Tình, Từ Uyển Nhi sợ đến ngây người.
Lúc này không phải Thư Tình nên ở trong phòng nghỉ làm mấy chuyện bẩn thỉu với người đàn ông kia sao?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Từ Uyển Nhi hít một hơi lạnh, không thể tin hỏi: “Thư Tình, cô, sao cô lại ở đây?”
Thư Tình cười nhạt: “Tại sao tôi không thể ở đây?”
“Không phải cô đang…” Từ Uyển Nhi không thể tin nổi, rõ ràng Annie bảo là mọi việc đều ổn thỏa rồi, sao Thư Tình lại yên ổn đứng ở đây?
Nếu Thư Tình không ở trong phòng nghỉ, vậy hiện giờ người phụ nữ đang ở bên trong là ai?
Vẻ mặt Thư Tình lạnh nhạt, cô nói: “Tôi nên làm sao? Tôi hẳn là nên ở trong phòng nghỉ hửm?”
Từ Uyển Nhi cắn môi, sắc mặt hơi khó coi.
Hoắc Vân Thành nghiêng đầu dò xét nhìn Từ Uyển Nhi: “Không phải cô nói là thấy Thư Tình đang ở cùng với một người đàn ông nào đó trong phòng nghỉ sao?”
“Có lẽ là do em nhìn nhầm…” Từ Uyển Nhi giơ tay lau mồ hôi lạn trên trán, nghiến răng nói.
“Vậy à?” Hoắc Vân Thành lạnh lùng mở miệng: “Xin lỗi Thư Tình đi.”
Từ Uyển Nhi bấu chặt tay, căm phẫn nhìn chằm chằm Thư Tình.
Xin lỗi Thư Tình?
Dựa vào đâu chứ?
Cảm nhận được lòng căm thù của Từ Uyển Nhi, Thư Tình hơi cong môi: “Vân Thành, nếu Từ tiểu thư đã nói cô ta nhìn lầm, vậy thì chắc đúng là nhìn lầm rồi. Hay là chúng ta vào xem xem là ai có dáng dấp giống với tôi mà khiến Từ tiểu thư nhận nhầm đi.”