“Là ai?” Hoắc Vân Thành buông văn kiện trên tay xuống, ngước mắt hỏi.
Lâm Nham Phong cầm tư liệu tra được trong tay đưa cho Hoắc Vân Thành, “Tài khoản chuyển tiền cho Vương Nghĩa Khí là một tài khoản đã bị bỏ, chúng tôi tiếp tục điều tra thì phát hiện nguồn tiền xuất phát từ một công ti ví da gọi là “DAYANG”, đã đóng cửa rồi.”
“Người đại diện pháp nhân là ai?” Hoắc Vân Thành trầm giọng hỏi.
Lâm Nham Phong có chút bất đắc dĩ: “Là một nông dân Australia, hỏi gì cũng không biết.”
“Tiếp tục điều tra.” Hoắc Vân Thành lạnh lùng nói.
Việc này dường như càng ngày càng không đơn giản.
Rốt cuộc ai là người đứng đằng sau giật dây Vương Nghĩa Khí?
Vương Nghĩa Khí chết, thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn?
Đúng lúc này Thư Tình cầm theo thuốc trị cảm bước tới, thấy cửa phòng làm việc khép hờ, thuận tay gõ một cái.
“Vào đi.” Thấy thân hình xinh đẹp ngoài cửa, giọng nói luôn lạnh như băng của Hoắc vân Thành không khỏi dịu đi mấy phần.
Thấy Thư Tình đến đây, Lâm Nham Phong rất có mắt nhìn, nói: “Hoắc tổng, tôi đi trước.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hoắc Vân Thành lạnh nhạt gật đầu.
Lâm Nham Phong xoay người ra khỏi phòng làm việc, cũng rất hiểu ý đóng cửa lại.
“Thư Tình, em từng nghe nói tới “DAYANG” chưa?” Hoắc Vân Thành hỏi.
“ ‘DAYANG’? Là cái gì vậy? Tên người? Địa danh?” Thư Tình chẳng hiểu ra làm sao, tìm kiếm trong đầu một vòng, cô xác định bản thân cho tới giờ chưa từng nghe tới “DAYANG” nào cả.
Hoắc Vân Thành nói qua về nhưng thông tin Lâm Nham Phong điều tra được cho Thư Tình, “Tôi sẽ bảo cậu ta tiếp tục điều tra.”
Thư Tình gật đầu, việc này quả thật có vài điểm kỳ lạ.
Rốt cuộc là ai đứng đằng sau giở trò quỷ, mục đích của người này đến cùng là gì?
“Tìm tôi có chuyện gì?” Giọng nói từ tính của Hoắc Vân Thành cắt đứt mạch suy nghĩ của Thư Tình.
Thư Tình hồi thần, đưa lọ thuốc cho Hoắc vân Thành, “Loại thuốc này hiệu quả rất tốt, anh thử xem sao.”
“Vậy sao?” Bàn tay to lớn thon dài của Hoắc Vân Thành đón lấy lọ thuốc.
Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Thư Tình, hô hấp của Hoắc Vân Thành thoáng đông lại.
Dáng vẻ dụ người của Thư Tình tối qua lúc ở trong xe không hiểu sao lại hiện lên trong đầu Hoắc Vân Thành.
Nhắm hai mắt lại, Hoắc Vân Thành yếu ớt mở miệng: “Thuốc đắng lắm, tôi không uống đâu, trừ khi…”
“Trừ khi gì?” Thư Tình cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao, nào có người sinh bệnh lại không chịu uống thuốc chứ.
Hoắc Vân Thành như cười như không nhìn cô gái trước mặt, cúi đầu trầm giọng nói: “Trừ khi em đút cho tôi.”
“Hoắc Vân Thành, anh đừng có được nước lấn tới!” Thư Tình tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thành.
Mua thuốc cho anh là tốt lắm rồi, còn muốn cô đút cho anh, mơ đẹp quá!
Hoắc Vân Thành giả vờ tủi thân: “Em đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy hả? Tối qua nếu không phải tôi tới kịp thì em đã sớm bị A Tam mang đi rồi.”
Thư Tình đen mặt, người đàn ông co khuôn mặt luôn lạnh như núi băng, ưu việt hơn người này lại làm nũng với cô?
Được thôi…
Tối qua quả thực là anh đã cứu cô.
Thư Tình cầm lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng Hoắc Vân Thành, “Chỉ một lần này thôi đấy.”
Hoắc Vân Thành khẽ mím môi mỏng, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay Thư Tình.
Động tác này, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ.
“Hưm…” Thư Tình đỏ mặt, hít ngược lại một hơi khí lạnh, cô vội vàng rút ngón tay ra, tức giận nói: “Hoắc Vân Thành, anh là chó à? Còn cắn người?”