“Vân Thành, Thư Tình quá đáng quá đi mất.” – Nhìn gương mặt đen kịt của Hoắc Vân Thành, Từ Uyển Nhi chua xót nói.
Hoắc Vân Thành đấu giá mua lại con mèo tặng cho Thư Tình khiến trong lòng Từ Uyển Nhi như bị ngọn lửa ghen tị hừng hực thiêu đốt.
Trước mặt nhiều người như vậy, anh nói Thư Tình là người phụ nữ mà anh yêu nhất, điều này cũng khiến Từ Uyển Nhi vô cùng căm giận.
Nhưng mà Từ Uyển Nhi không ngờ được là đồ nhà quê không biết tốt xấu như Thư Tình thế mà lại từ chối Hoắc Vân Thành.
Cũng không biết đây có phải là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của cô ta hay không.
Nhưng mà đây lại là một cơ hội tốt.
Thế là Từ Uyển Nhi lại thêm dầu vào lửa nói: “Sợ là anh không biết, tối hôm qua Thư Tình còn giấu anh tới quán bar hẹn hò với người đàn ông khác nữa kia.”
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Vân Thành lập tức trở nên lạnh lùng, khiến người khác không rét mà run.
“Thật mà, tính Thư Tình vốn dĩ lẳng lơ, cô ta đi đâu cũng quyến rũ đàn ông, không đáng được anh đối xử tốt như vậy.”
Từ Uyển Nhi không ngừng nói xấu Thư Tình, trước kia cô ta và Thẩm Tuấn Ngôn gian gian ríu ríu, còn tằng tịu với cả Tôn Nam. Bây giờ đang ở Pháp, cô ta còn không quên nửa đêm nửa hôm tới quán bar quyến rũ đàn ông. Vân Thành, cô ta ở sau lưng cắm sừng anh, sao anh cứ một mực không hiểu chứ.”
“Im mồm.” – Thấy Từ Uyển Nhi cứ lải nhải, Hoắc Vân Thành cáu kỉnh kéo lỏng cà vạt, rồi anh giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Thư Tình đi vệ sinh cũng lâu lắm rồi, sao vẫn chưa quay lại.
Chẳng lẽ cô lại tức giận bỏ đi trước rồi?
Hoắc Vân Thành lấy điện thoại ra gọi cho Thư Tình, xong điện thoại cô lại tắt nguồn mất rồi.
Hoắc Vân Thành thoáng lo lắng, anh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
“Vân Thành, anh đi đâu đó?” – Từ Uyển Nhi hỏi.
Hoắc Vân Thành lại không thèm chú ý đến cô ta.
Uyển Nhi đứng dậy vội vàng đi theo.
Ánh mắt của cô ta chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Tính toán thời gian thì Annie có lẽ đã xử lý ổn thỏa rồi chứ?
Thư Tình, lần này cô nhất định sẽ không thoát được đâu!
…
Trong nhà vệ sinh.
Thư tình đứng trước bồn rửa tay, dùng nước lạnh vỗ vỗ vào mặt, rồi cô ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương.
Đêm qua cô không ngủ đủ giấc, vì vậy sắc mặt có chút tiều tụy, quầng thâm mắt cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Thật ra khi thấy hành động khi nãy của Hoắc Vân Thành, trái tim Thư Tình cũng không phải không hề dao động.
Người đàn ông lạnh lùng, cao cao tại thượng như Hoắc Vân Thành lại có thể tỏ tình với cô trước mặt tất cả mọi người.
Đổi lại là bất cứ ai đều sẽ thấy cảm động.
Nhưng tối qua, Hoắc Vân Thành nhắc tới Đường Đường khiến Thư Tình thật sự không phân biệt được rõ tình cảm của Hoắc Vân Thành đối với cô rốt cuộc có mấy phần là thật.
Nhắm mắt lại, day day huyệt thái dương, Thư Tình hít sâu một hơi, muốn đuổi đi những cảm xúc không tên kia.
Đột nhiên cổ cô chợt cảm thấy lạnh, một thứ vừa cứng vừa sắc dí vào cổ cô.
Là một chiếc dao găm.
Thư Tình giật mình, trợn tròn mắt.
Nhìn qua gương, Thư Tình thấy người cầm dao dí vào cổ cô chính là Annie.
“Annie, cô làm gì đấy?” – Thư Tình không hề hoảng sợ, hỏi.
Trong lòng cô lại thoáng ân hận, khi nãy nghĩ ngợi nhập tâm quá, đến cả Annie tới từ lúc nào, cô cũng không biết nữa.
Đều tại Hoắc Vân Thành.
Nếu không phải là anh, sao cô có thể phân tâm như vậy.
“Thư Tình, hôm nay sẽ là ngày chết của cô!” – Annie tay cầm dao găm, dí chặt vào cổ Thư Tình, hung dữ nói.