"Thư Tình, sao Vân Thành lại bị thương?" Vừa thấy Thư Tình, mẹ Hoắc liền hỏi tội.
"Phải hỏi anh ấy chứ." Thư Tình đang thu dọn máy tính, cũng không ngẩng đầu, bộ dạng không thèm quan tâm.
Thật sự đủ rồi, sáng nay Hoắc Thiến đến Thủy Nguyệt Tân Thành làm loạn còn chưa đủ sao, bây giờ còn dẫn mẹ Hoắc đến Hoắc Thị hỏi tội, đúng là nhàm chán!
"Dì, con hỏi bảo vệ rồi, anh họ vì bảo vệ Thư Tình mới bị thương." Hoắc Thiến hung hăng trợn mắt nhìn Thư Tình, "Nếu không phải vì cô ta, sao anh họ lại bị thương chứ!"
"Cái đồ sao chổi nhà cô, sớm muộn gì cũng khắc chết Vân Thành, tôi sẽ không để cô tiếp tục ở lại hại nó nữa đâu!" Vẻ mặt mẹ Hoắc giận dữ, càng thêm chướng mắt Thư Tình.
Bà ta không thể hiểu nổi, trước kia Hoắc lão gia tử cũng là một nhân vật lớn oai phong một cõi trên thương trường, sao lại nhìn trúng một con nhà quê như Thư Tình, còn lập hôn ước cho Hoắc Vân Thành.
Đến cả Hoắc Vân Thành, thái đội đối với Thư Tình gần đây cũng thay đổi, ba lần bảy lượt bảo vệ cô, hẳn là đã có ý chấp nhận Thư Tình, ngay cả người mẹ này cũng không đặt vào mắt.
Thư Tình thu dọn xong, ngẩng đầu nhìn mẹ Hoắc một cái, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, "Hoắc phu nhân, các vị nhớ cho kỹ, người đâm Hoắc Vân Thành bị thương là Hạ Tinh Tinh, muốn mắng thì đi mắng Hạ Tinh Tinh, muốn tìm người tính sổ cũng phải đi tìm Hạ Tinh Tinh, tôi còn đang bận, xin đừng làm phiền tôi."
"Thư Tình, cô!" Bị Thư Tình nhanh mồm nhanh miệng mỉa mai một trận, mẹ Hoắc không khỏi biến sắc.
"Đây là năm nghìn vạn, cô cầm tiền rồi cút đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Mẹ Hoắc trực tiếp đặt một tờ chi phiếu lên bàn, ngạo nghễ nói, chỉ thấy trong mắt Thư Tình toàn là chán ghét.
Năm nghìn vạn?
Thư Tình nhếch môi giễu cợt, mẹ Hoắc vì muốn đuổi cô đi, đúng là đã chơi hết vốn mà.
Chẳng qua, chiều này không có tác dụng với Thư Tình.
Thấy Thư Tình trầm mặc không nói, Hoắc Thiến còn tưởng cô bị nhiều tiền như vậy làm cho choáng váng, châm chọc nói, "Thư Tình, cô nhìn cho rõ, đây là năm nghìn vạn, chắc cô chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ nhỉ? Cả đời này cô cũng không kiếm được số tiền này! Còn không mau cầm tiền cút đi?"
"Năm nghìn vạn phải không?" Thư Tình cong môi, lạnh lùng nhíu mày, vươn tay cầm tờ chi phiếu trước mặt lên.
"Cầm tiền rồi cút đi! Sau này đi xuất hiện trước mặt Vân Thành nữa!" Mẹ Hoắc thấy Thư Tình cầm tờ chi phiếu lên, không giấu được vẻ khinh thường và chán ghét trong mắt.
Người nhà quê quả nhiên chính là người nhà quê, thấy tiền là sáng mắt.
Như vậy cũng tốt, có thể dùng tiền đuổi đi, ít nhất sau này không cần gặp lại Thư Tình nữa, mắt không thấy tâm không phiền.