Cô ta đúng là chán sống rồi!
Để tránh sự xấu hổ lần trước lại phát sinh, Thư Tình bình tĩnh đứng đó.
Còn Hoắc Vân Thành, lại một lần nữa bảo vệ cô trong vòng tay của anh.
Hoắc Vân Thành đưa tay ra nắm chặt cánh tay Hạ Tinh Tinh đang muốn đâm về phía Thư Tình.
Chỉ một chút thôi, con dao gọt hoa quả trên tay Hạ Tinh Tinh đã đâm vào người Thư Tình.
Sự thay đổi đột ngột này khiến khán giả xem truyền hình trực tiếp choáng váng, phải mất vài giây mới có người phản ứng.
Bình luận càng trở nên điên cuồng hơn.
"Fuck, tôi không có hoa mắt chứ? Hạ Tinh Tinh thực sự hành hung người ở nơi công cộng ??"
"Lầu trên không hoa mắt! Kẻ giết người Hạ Tinh Tinh, thật sự là không thể tin được!"
"Hoắc nam thần đẹp trai quá !!"
"Buông Thư Tình ra, để tôi đến!"
Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, Lâm Nham Phong yêu cầu phóng viên tắt sóng trực tiếp và để tất cả rời đi.
Nói cho cùng, mục đích hôm nay của tổng tài đại nhân là thanh minh cho Thư Tình, hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ, không còn việc của đám phóng viên này nữa.
Hoắc Vân Thành hung hăng ném Hạ Tinh Tinh xuống đất, từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh lùng khát máu, "Hạ Tinh Tinh, cô có chết cũng không biết hối cải sao?"
"Hoắc Vân Thành, vì sao? Vì sao anh lại đối xử tốt với Thư Tình như vậy! Cô ta chính là một ả tiện nhân! Một ngày nào đó, cô ta sẽ hại anh!" Hạ Tinh Tinh ngã trên đất, vẻ mặt dữ tợn, không cam lòng giận dữ hét lên.
Bảo vệ nghe tin vội đến đưa Hạ Tinh Tinh đi.
"Thư Tình, cô không sao chứ?" Khi Hạ Tinh Tinh cầm con dao lên, Thẩm Tuấn Ngôn cũng muốn bảo vệ Thư Tình, nhưng chung quy vẫn chậm một bước.
"Cô ấy không sao cả." Thấy Thẩm Tuấn Ngôn quan tâm Thư Tình như vậy, sắc mặt Hoắc Vân Thành trầm xuống, cánh tay nắm bả vai Thư Tình hơi dùng sức, kéo cô về phía mình.
Lúc này Thư Tình mới phát hiện mình còn đang ở trong lòng Hoắc Vân Thành, vội đẩy anh ra, "Lúc nãy, cảm ơn anh."
Hoắc Vân Thành nhíu mày, "Khách khí với tôi làm gì."
"Anh họ, anh điên rồi, lúc nãy nguy hiểm như vậy, lỡ như Hạ Tinh Tinh đâm anh bị thương thì sao!" Nhìn thấy cảnh tượng chói mắt phía trước, Hoắc Thiến tiến lên, đẩy mạnh Thư Tình ra, rồi đứng bên cạnh Hoắc Vân Thành.
Sắc mặt Thư Tình lạnh đi vài phần, "Hoắc Thiến, không phải cô luôn miệng nói tận mắt thấy tôi đẩy Hạ Tinh Tinh xuống nước sao? Bây giờ cô muốn giải thích thế nào đây?"
Hoắc Thiến sững sờ, mím môi, bất đắc dĩ nói, "Có lẽ... Là tôi nhìn lầm rồi."
Đoạn video của Hoắc Vân Thành vừa rồi đã khôi phục lại sự thật chuyện xảy ra hôm đó, trực tiếp vạch trần lời nói dối của Hoắc Thiến.
"Nhìn lầm?" Thư Tình cười lạnh một tiếng, "Cô và bạn cô cũng không thể đều nhìn lầm cùng lúc được đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm thì, khai man là một tội danh, nhẹ thì bắt giam, nặng thì..."
"Cô nói bậy, tôi chỉ nhìn lầm mà thôi." Hoắc Thiến vạch trần, ủy khuất nhìn về phía Hoắc Vân Thành, "Anh họ, anh nói giúp em vài lời đi."
Hoắc Vân Thành lại lãnh đạm nhìn Hoắc Thiến một cái, trực tiếp kéo tay Thư Tình: "Đi thôi."
Dưới ánh mắt đố kị căm hận của Hoắc Thiến, Thư Tình và Hoắc Vân Thành cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, bước vào thang máy.
"Đinh" một tiếng, thang máy đóng cửa.
"Biểu hiện của em hôm nay đúng là ngoài mong đợi của tôi." Hoắc Vân Thành nghiêng đầu nhìn Thư Tình, trầm giọng nói, "Không ngờ em lại trực tiếp đến bệnh viện để đối đầu với hạ Tinh Tinh."