Đôi mắt Hoắc Vân Thành khẽ híp lại, nhìn về phía nữ cảnh sát đang lấy lời khai của Thư Tình, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Bây giờ là tình huống gì?”
“Vừa lấy lời khai xong.” Nữ cảnh sát không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng.
Có thể khiến cục trưởng đích thân đi cùng, chắc chắn là nhân vật lớn.
Hoắc Vân Thành gật đầu, trầm giọng hỏi: “Vậy vợ chưa cưới của tôi có thể đi chưa?”
Vợ chưa cưới?
Cục trưởng và nữ cảnh sát kia sững người.
Có thể khiến tổng giám đốc Hoắc tự mình đến sở cảnh sát đón người, nhất định không phải người tầm thường, nhưng không ngờ, Thư Tình lại là vợ chưa cưới của Hoắc Vân Thành.
Nếu Hoắc Vân Thành đã đích thân đến đón, vậy vợ chưa cưới của tổng giám đốc Hoắc, nữ chủ nhân tương lai của Hoắc thị, sao có thể là hung thủ được?
Cục trưởng vội vàng gật đầu: “Được, được. Tổng giảm đốc Hoắc yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, cho cô Thư lời giải thích.”
Hoắc Vân Thành thản nhiên ừm một tiếng.
Hoắc Vân Thành và Thư Tình ra khỏi phòng lấy lời khai, trùng hợp gặp được Hoắc Thiến cũng vừa khai xong, bước ra từ phòng lấy lời khai còn lại.
Vừa nhìn thấy Hoắc Vân Thành, Hoắc Thiến lập tức chạy qua: “Anh họ, anh đến rồi!”
Sắc mặt cô ta u ám, chỉ Thư Tình: “Anh họ, hôm nay ở hồ tình nhân, là cô ta đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ, chính mắt em nhìn thấy, sao anh vẫn còn ở cạnh hung thủ giết người vậy?”
Thư Tình cau mày, Hoắc Thiến có thôi đi không, câu nào câu nấy cũng là hung thủ giết người?
Cô ta thật sự cho rằng, chỉ dựa vào vài lời nói của cô ta, sẽ có thể làm đảo lộn trắng đen đúng sai sao?
Đúng là ngu xuẩn!
Thư Tình nghiêm túc nói: “Hoắc Thiến, tôi đến sở cảnh sát, cũng như cô, chỉ là phối hợp lấy lời khai. Xin cô đừng mở miệng ngậm miệng nói hung thủ giết người, nếu không tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cô!” Hoắc Thiến chế giễu lại: “Chính mắt tôi nhìn thấy, sao có thể là phỉ báng được?”
Cô ta lại nhìn về phía cục trưởng: “Rõ ràng Thư Tình là hung thủ giết người, sao lại thả cô ta ra? Tại sao không bắt cô ta ngồi tù?”Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn
Cục trưởng hơi cạn lời.
Anh em nhà họ Hoắc này đang làm gì vậy?
Câu nào của cô em cũng tố cáo chị dâu tương lai là hung thủ giết người?
Nghĩ như thế nào cũng thấy quái dị.
Chuyện của nhà giàu, quả nhiên người bình thường không thể hiểu được.
“Đủ rồi, Hoắc Thiến. Chuyện này, cục trưởng sẽ điều tra rõ ràng, trước khi tra rõ chân tướng, anh không hi vọng nghe thấy bất cứ lời ra tiếng vào nào liên quan đến Thư Tình.” Hoắc Vân Thành cau chặt mày, lạnh lùng nói.
Hoắc Vân Thành cũng không tin, Thư Tình sẽ đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ.
Ngược lại, anh tin lời nói của Thư Tình, là Hạ Tinh Tinh gieo gió gặt bão.
Khi trước Hạ Tinh Tinh muốn ra tay với Thư Tình ở bãi xe, chính là bằng chứng tốt nhất.
“Anh họ…” Hoắc Thiến tủi thân cắn môi, nhìn Hoắc Vân Thành với vẻ khó tin.
Rõ ràng, cô ta đã đứng ra tố cáo Thư Tình, tại sao Hoắc Vân Thành vẫn giúp Thư Tình!
Hoắc Vân Thành không để ý Hoắc Thiến nữa, ánh mắt u ám nhìn về phía Thư Tình, sắc mặt thản nhiên lên tiếng: “Đi thôi.”
Thư Tình nhìn Hoắc Vân Thành, lại nhìn Từ Uyển Nhi sau lưng anh, nhớ đến cú điện thoại đêm đó, trong lòng không khỏi phiền muộn.
“Không cần đâu, buổi tối tôi có hẹn với Thẩm Tuấn Ngôn rồi.” Thư Tình tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Tuấn Ngôn.
Thẩm Tuấn Ngôn đi cùng cô đến sở cảnh sát, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa.
Thư Tình lại nhìn xung quanh, cuối cùng trông thấy, Thẩm Tuấn Ngôn đang gọi điện trong một góc ở sảnh lớn.