Mục lục
Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Thư Tình - Hoắc Vân Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Biệt thự này là thứ ông nội đã cho anh từ rất lâu trước kia, rất bí mật, không ai biết đến.  

 

Lúc này anh không muốn để người khác phát hiện anh đã quay trở về thành phố A.  

 

Cuối cùng cũng tới biệt thự, Hoắc Vân Thành dẫ theo Thư Tình và Lâm Nham Phong vào phòng khách.  

 

Anh ngồi xuống ghế sofa, vắt chéo chân, cho người ta một loại cảm giác rằng cho dùng trời có sập thì anh vẫn có thể thản nhiên đối diện, Hoắc Vân Thành lạnh nhạt mở miệng: “Hoắc Thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông nội tôi đã xảy ra chuyện gì?”  

 

“Hoắc lão gia tử không có việc gì.” Lâm Nhạm Phong vội vàng đi tới trước mặt Hoắc Vân Thành, nói.  

 

Nghe vậy Hoắc Vân Thành khẽ thở phào một hơi, môi mỏng mấp máy, trầm giọng hỏi: “Lâm Nham Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  

 

“Sau khi tôi từ Pháp trở về thì mọi việc vẫn rất bình thường.” Lâm Nham Phong vừa suy nghĩ vừa mở miệng nói: “Sau đó không lâu thì đột nhiên truyền ra tin tức báy bay của anh bị rơi.”  

 

Lúc đó tin vừa truyền ra đã gây chấn động toàn thành phố. Tất cả mọi người đều lo lắng, nhất là Hoắc lão gia tử, ông ấy đã phái rất nhiều người đi tìm hai người.”  

 

Nhưng sau đó không thấy ông cụ xuất hiện nữa, Lâm Gia Đống nói Hoắc lão gia tử phát bệnh tim, đã đưa tới viện để chữa trị rồi.”  

 

 

 

“Phát bệnh tim?” Hai hàng lông mày Hoắc Vân thành nhíu chặt lại.  

 

Anh biết ông nội đúng là mắc bệnh tim, thế nhưng mấy năm nay ông vẫn luôn uống thuốc điều trị, về cơ bản thì bệnh tình luôn được khống chế rất tốt.  

 

“Vâng.” Lâm Nham Phong gật đầu, tiếp tục nói: “Lâm Gia Đống nói rằng vì anh mất tích không rõ tin tức, Hoắc lão gia tử bị kích thích, lại thêm mấy ngày liền bôn ba tìm tung tích của anh, thế nên mới ngã bệnh. Tôi đến bệnh viện thăm Hoắc lão gia tử, thế nhưng bị Lâm Gia Đống ngăn cản.”  

 

“Lâm Gia Đống không cho cậu gặp ông nội tôi?” Đôi môi mỏng của Hoắc vân Thành mím chặt thành một đường.  

 

“Đúng vậy. Ông ta nói Hoắc lão gia tử bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, bất cứ ai cũng không được quấy rầy.” Sắc mặt Lâm Nham Phong cũng lạnh đi mấy phần.  

 

“Vậy sao anh biết Hoắc gia gia không sao?” Thư Tình ngắt lời Lâm Nham Phong, hỏi.  

 

Theo cách nói của Lâm Nham Phong, Lâm Gia Đống giam lỏng Hoắc lão gia tử, vậy sao anh ta lại có thể khẳng định chắc nịch là Hoắc lão gia tử không sao?  

 

“Là như vầy.” Lâm Nham Phong mở miệng giải thích: “Mấy ngày hôm đó tôi cho đội cứu hộ tìm kiếm trên biển, thế nhưng phạm vi rơi của máy bay không thể nào xác định được, độ khó thực sự rất lớn.  

 

Trong lúc đó tôi cũng nghĩ hết mọi cách đến bệnh viện, muốn liên lạc với Hắc lão gia tử, thế nhưng người của Lâm Gia Đống canh chừng rất nghiêm ngặt, tôi không dám làm xằng bậy, sợ ông ta chó cùng dứt giậu làm hại đến Hoắc lão gia tử.”  

 

Thư Tình truy hỏi: “Sau đó thì sao?”  

 

Lâm Nham Phong lôi một tờ giấy từ trong túi áo vest ra đưa cho Hoắc Vân Thành: “Đương lúc tôi bó tay hết cách thì có một y tá giao cho tôi tờ giấy này.”  

 

Ngón tay thon dài của Hoắc vân Thành nhận lấy tờ giất, đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên đó

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK