“Thư Tình, trong lòng có tâm sự gì mà không nói với tôi? Sao mà em cứ xa cách với tôi như vậy?” Ánh mắt của Thẩm Tuấn Ngôn lóe lên vẻ thất vọng.
Thư Tình cười nhạt, nói: “Không có chuyện gì, buổi tối rảnh không, chúng ta cùng ăn một bữa.”
Thấy Thư Tình chủ động hẹn mình, Thẩm Tuấn Ngôn không khỏi mừng rỡ: “Được.”
Lâm Nham Phong ngồi đằng trước, anh ta loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, trong lòng có hơi buồn bực.
Thư Tình không phải là vị hôn thê của Hoắc tổng hay sao? Sao thoạt nhìn lại giống như là cô có mối quan hệ không bình thường với ảnh đế Thẩm vậy?
Buổi tối còn có hẹn với nhau.
Có nên báo cho Hoắc tổng một tiếng không nhỉ?
Nhưng mà đến hiện tại anh ta cũng không liên lạc được với Hoắc Vân Thành đây này.
Hồ Tình Nhân thuộc ngoại ô thành phố A, nằm trong vùng thung lũng chập trùng, bốn phía có núi xanh vây quanh, chim hót hoa nở, phong cảnh hợp lòng người, bởi vì nơi đây có rất nhiều đôi tình nhân tới chụp ảnh cưới thế nên lấy tên là Hồ Tình Nhân.
Thư Tình ngồi ở một rừng cây nhỏ yên tĩnh bên cạnh hồ, “Phong cảnh nơi này khá đẹp, chúng ta bắt đầu đi”
Thẩm Tuấn Ngôn và Lưu Tiểu Ninh thay trang phục chụp ảnh, trang điểm xong liền bắt đầu tạo dáng quay chụp.
Trải qua buổi quay phim chụp ảnh hôm qua, Lưu Tiểu Ninh và Thẩm Tuấn Ngôn phối hợp càng ngày càng ăn ý.
“Đúng rồi, giữ nguyên tư thế như này.” Camera của nhiếp ảnh gia không ngừng chớp lóe.
Thế nhưng Thư Tình nhìn một lúc vẫn cứ luôn cảm thấy chưa thực sự hài lòng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Mọi người tiếp tục đi, tôi qua bên kia xem có nơi nào càng thích hợp để quay chụp hơn không.” Thư Tình nói.
Cô là người theo đuổi sự hoàn mỹ, nếu đã phụ trách hạng mục này, Thư Tình nhất định sẽ cố gắng làm đến mức tốt nhất.
Thẩm Tuấn Ngôn nghe vậy lập tức dừng lại động tác, quan tâm nói: “Để tôi đi cùng em.”
Thư Tình lắc đầu, từ chối nói: “Không cần, anh tranh thủ chụp đi, đừng làm chậm tiến độ.”
Nói xong Thư Tình một mình rời đi, bước tới một đầu khác của Hồ Tình Nhân.
Nhìn về bóng lưng rời đi một mình của cô, đáy mắt Thẩm Tuấn Ngôn tối lại.
Vì chuyện gì mà tâm tình của cô lại kém như vậy? Bởi vì Hoắc Vân Thành sao?
Hôm qua hai người không phải vẫn còn tình chàng ý thiếp à? Sao hôm nay lại không thấy bóng dáng của Hoắc Vân Thành đâu?
Bởi vì tối qua mưa to, đường núi có hơi lầy lội, Thư Tình dẫm trên giày cao gót thất tha thất thểu bước lên phía trước.
Trong lòng không hiểu sao lại nghĩ tới Hoắc Vân Thành.
Không phải anh nói hôm nay phải đích thân tới giám sát quay chụp sao? Bây giờ đã là hơn mười giờ sáng rồi, vậy mà vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
Tối hôm qua anh thực sự ở bên Từ Uyển Nhi sao?
Hai người họ đã làm những gì rồi?
Anh làm vậy mà không thấy có lỗi với Đường Đường sao?
Thư Tình hơi mất tập trung đi tới một đầu khác của Hồ Tình Nhân, nơi này nằm gần chỗ sâu trong rừng núi, non nước đẹp tươi, phong cảnh đẹp hơn chỗ vừa nãy đến mấy phần.
Nếu như quay chụp ở bên này, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn một chút.
Thư Tình cúi đầu, đang định gọi điện thoại cho nhiếp ảnh gia bảo bọn họ tới đây quay chụp, bỗng một bóng người thoáng hiện, một luồng gió trực tiếp ập về phía sau lưng Thư Tình.
Thư Tình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Tinh Tinh đang trừng mắt nhìn cô, cô ta dùng hết sức lực định đẩy Thư Tình xuống hồ!
Khuôn mặt tinh xảo của Hạ Tinh Tinh vặn vẹo, không thèm che giấu nỗi căm hận, lớn tiếng gào lên với Thư Tình: “Thư Tình, con tiện nhân này, đi chết đi!”
Thư Tình hơi nghiêng người, thân thể linh hoạt trốn thoát khỏi cú đẩy này.