“Được, tôi biết rồi.” Bác sĩ chỉ huy nhân viên y tế mang Hạ Tinh Tinh đặt lên cáng cứu thương, sau khi tiến hành cấp cứu đơn giản liền đưa cô ta lên xe cứu thương.
Xe cứu thương trực tiếp chạy như bay về bệnh viện.
Thư Tình rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Về việc Hạ Tinh Tinh có thể được cứu sống hay không, vậy thì hoàn toàn phải dựa vào vận số của cô ta.
“Thư tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết những chuyện đã xảy ra được không?” Ánh mắt nữ cảnh sát dịu dàng nhìn Thư Tình.
Bằng trực giác, một cô gái có gắng cứu người bị thương như vậy không quá giống với hung thủ.
Thư Tình gật đầu, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại bị Hoắc Thiến đùng đùng nổi giận cắt đứt: “Không phải tôi vừa mới nói rồi đó sao? Thư Tình đẩy Tinh Tinh xuống hồ, đợi Hạ Tinh Tinh chết chìm rồi mới giả vờ giả vịt xuống dưới cứu người lên sau đó làm hồi sức tim phổi gì đó.”
“Hoắc Thiến, cô câm miệng lại cho tôi!” Thư Tình dùng ánh mắt lạnh căm nhìn Hoắc Thiến.
Hoắc Thiến biến sắc, dưới khí thế mạnh mẽ của Thư Tình, không hiểu sao nín thinh.
“Hai vị cảnh sát. Chuyện là như vầy, hôm nay công ty chúng tôi tới Hồ Tình Nhân quay ngoại cảnh quảng cáo, lúc tôi tới gần đây tìm cảnh thì Hạ Tinh Tinh đột nhiên vọt tới định đẩy tôi xuống hồ, thế nhưng cô ta không cẩn thận tự mình trượt chân rơi xuống.”
Thư Tình lạnh nhạt kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cô nói láo!” Hoắc Thiến rất sợ cảnh sát sẽ tin lời Thư Tình, vì vậy vội vàng mở miệng chỉ trích Thư Tình: “Cảnh sát, mọi người chớ có tin lời cô ta. Có hung thủ giết người nào lại thừa nhận bản thân là kẻ sát nhân không? Tôi và bạn học đều nhìn thấy đích thực là Thư Tình đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ, chúng tôi đều là nhân chứng!”
Thấy Hoắc Thiến khăng khăng một mực khẳng định là Thư Tình đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ, cảnh sát Vương hắng giọng một tiếng, mở miệng nói: “Nếu như vậy, mời mọi người tới đồn cảnh sát để lấy lời khai.”
……
Lúc Hoắc Vân Thành tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng.
Mở mắt ra, đập vào mắt ánh là một chiếc đèn thủy tinh màu trắng.
Đây không phải là phòng anh.
Hoắc Vân Thành lập tưc cảnh giác, lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, anh đâng ở đâu?
Đúng lúc này, một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng mở ra.
Một thân hình lả lướt mặc váy ngủ tơ tằm màu đỏ gợi cảm vô cùng quyến rũ bước vào, là Từ Uyển Nhi.
“Vân Thành, anh tỉnh rồi hả? Em làm bữa sáng cho anh rồi đây.” Ánh mắt si mê của Từ Uyển Nhi chăm chú nhìn vào Hoắc Vân Thành.
“Từ Uyển Nhi? Sao lại là cô, sao cô lại ở chỗ này?” Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Vân Thành lạnh xuống, lạnh nhạt mở miệng hỏi.
Từ Uyển Nhi cười tươi như hoa: “Đây là phòng của em, em không ở đây thì còn ở đâu được chứ?”
“Phòng của cô?” Hoắc Vân Thành kinh ngạc nhíu mày.
Nói đùa, sao anh lại có thể ở phong Từ Uyển Nhi được chứ?
“Tối qua anh uống say, là em đưa anh về.” Từ Uyển Nhi lắc eo, đi tới bên giường, ngồi xuống cạnh Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành day day huyệt thái dương, kí ức tối hôm qua dần dần hiện lên.
Hôm qua là ngày giỗ của cha anh, Hoắc Vân Thành tới khu mộ để viếng cha.
Trước mộ cha, anh quả thật đã uống rất nhiều rượu, sau đó uống say.
Thế nhưng sau đó đã xảy ra những chuyện gì?
Đúng rồi, tối qua hình như anh nhìn thấy Đường Đường…