“Ông đừng nói bừa, anh ấy không phải chồng sắp cưới gì đó, sau khi hết ước định ba tháng cháu sẽ chấm dứt hôn ước với anh ấy.” Thư Tình thẹn thùng nửa thật nửa đùa nói.
“Được rồi, ông đi tưới hoa đây.” Ông nội Thư Tình ngắt điện thoại.
Cất di động vào túi, Thư Tình vừa quay đầu lại thì thấy gương mặt lạnh lùng như phun ra băng sương của Hoắc Vân Thành đập vào mắt cô.
“Những gì em vừa nói với ông nội là thật sao?”
Lông mày Hoắc Vân Thành nhíu lại, cô cứ mở miệng ngậm miệng là nói đến chuyện giả trừ hôn ước, có ý gì?
“Đến lúc đó anh sẽ biết.” Thư Tình phớt lờ anh, nhàn nhạt nói: “Tôi đã hứa rồi, hai tháng sau tôi sẽ cho anh đáp án.”
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa.
“Mau nằm xuống.” Thư Tình thấp giọng nói.
Hoắc Vân Thành chậm rãi nằm xuống, Thư Tình giúp anh vén lại chăn bông.
Cửa mở ra, Jones đang đứng trước phòng bệnh.
“Jones, có chuyện gì sao?” Thư Tình hỏi.
Jones nhìn vói vào phòng bệnh, giọng nói đầy lo lắng: “Hoắc tổng sao rồi?”
Thư Tình cụp mắt, thở dài: “Vẫn hôn mê như cũ.”
“Vậy bác sĩ nói sao? Khi nào thì anh ấy tỉnh lại?” Jones truy vấn.
Thư Tình lắc đầu, đáp với vẻ mặt buồn bã: “Bác sĩ nói ... khả năng tỉnh lại rất mong manh.”
Jones thoáng cười nhếch mép, mặt khác lại vờ vỗ vai Thư Tình an ủi: “Đừng lo lắng quá, Hoắc tổng nhất định sẽ không sao đâu.”
“Mong là vậy.” Thư Tình ủ rũ nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngừng một chút, Thư Tình như nhớ đến điều gì: “Phải rồi, thân phận người chết trong vụ nổ đã được điều tra được chưa?”
“Tôi đến đây cũng vì chuyện này đây.” Jones hắng giọng nói: “Danh tính của hai thi thể đã được xác định rồi. Họ là quản lý kho hàng, những nguyên vật liệu có vấn đề đó cũng là do bọn họ tự mình hạ thủ.”
“Vì sao họ lại làm vậy?” Thư Tình ra vẻ sốt ruột hỏi.
“Là như thế này, hai người quản lý đó trước giờ làm việc không đàng hoàng, thường xuyên bị cấp trên phê bình, bọn họ bất mãn với công ty nên muốn trả thù.” Jones nhún vai nói: “Về vụ nổ lần này, đó hoàn toàn là một tai nạn, một trong số họ đang hút thuốc trái quy định, tàn thuốc rơi vào đống nguyên liệu nhiễm phóng xạ nên mới gây ra cháy nổ.”
“Không ngờ mọi chuyện lại như thế này.” Thư Tình nhíu mày: “Chỉ vì một chuyện nhỏ mà lại gây phiền phức lớn cho công ty như vậy.”