Còn chưa nói xong, Vân Quán Ninh đã lấy ra từ vạt áo một vật, đưa cho chưởng quỹ: "của ngươi đây, ta muốn hỏi người một việc!"
Nhìn thấy món đồ trong tay nàng đang cầm, hai mắt chưởng quỹ lập tức sáng lên!
Thứ Vân Quán Ninh đưa cho ông ta là một thỏi vàng!
Vàng sáng chói cả mắt!
Sắc mặt chưởng quỹ lập tức thay đổi, ông ta nhìn nàng đầy kinh ngạc: "Cô nương, cái này là?"
Ông ta vội xua tay: "Cái này quá quý giá! Không biết cô nương muốn hỏi chuyện gì? Cứ việc hỏi, nếu ta biết được sẽ trả lời thành thật!"
Chỉ hỏi thăm một chuyện mà lại cho ông ta cả một thỏi vàng thế này...
Mối làm ăn này, chẳng khác nào tự nhiên có thỏi vàng rơi xuống trúng đầu mình, chưởng quỹ nọ có hơi không thể tin nổi.
Như Ngọc tiến lại gần: "Người này là Vương phi nhà ta, Minh vương phi của kinh thành đó."
Mặc dù hắn ta nói rất nhỏ nhưng chưởng quỹ lại nghe thấy rõ vô cùng!
Vị cô nương này chính là Minh vương phi ư?
Nghĩa là thân mẫu của Hoàng trưởng tốn điện hạ?
Chưởng quỹ lập tức hiểu được ý đồ của Vân Quán Ninh, sau phút giây bàng hoàng ông ta cũng nhanh chóng tỏ ra cung kính: "Tiểu nhân đã biết vì sao Vương phi lại tới đây."
Ông ta nhìn mấy vị khách còn đang ngồi uống rượu xung quanh, sau đó bèn mời Vân Quán Ninh lên lầu trên.
LNY
Chẳng cần đợi nàng hỏi thăm, ông ta đã kể lại tường tận mọi chuyện hôm qua cho nàng nghe.
"Ta cảm thấy có gì đó bất thường nên đã lập tức đi báo quan, ai ngờ tên to con đó cực kỳ cảnh giác, lúc ta trở về thì hắn ta đã đưa hài tử rời đi rồi."
Chưởng quỹ tỏ ra áy náy: "Đều do ta không tốt."
"Nếu ta có thể phát hiện ra điểm kỳ lạ sớm hơn thì có lẽ đã ngăn được bọn họ..."
Nói rồi chưởng quỹ làm ra vẻ thở dài một tiếng.
Sắc mặt ông ta không được tốt lắm, dưới mắt còn có quầng thâm, chắc là đã cả đêm không ngủ được vì áy náy.
Nghe ông ta kể lại, Vân Quản Ninh đã có thể chắc đến tám phần hài tử đó chính là Viên Bảo!
Cơ thể nàng khẽ run lên, không thể nói ra thành lời!
Sắc mặt Như Ngọc cũng kích động không kém: "Vương phi, hài, hài tử đó chắc chắn chính là điện hạ! Chắc chắn là bọn bắt cóc đã cố tình cải trang cho tiểu công tử!"
Cho nên quan binh trong thành đều không thể nhận ra điểm bất ổn!
"Vương phi, vị công tử này nói không sai! Lúc mang thức ăn lên ta cũng mới phát hiện ra, phần màu da bên khóe miệng hài tử đó hơi khác thường."
Chưởng quỹ khẽ nói tiếp: "Cho nên ta mới sinh nghi."
Khuôn mặt hài tử đó vàng vọt, chắc chắn đã bị người khác dùng thứ gì đó bôi lên!
Màu sắc không khớp nhau chút nào!
Nghĩ một lát, chưởng quỹ lại bổ sung thêm: "Đúng rồi, mong Minh vương phi yên tâm, Hoàng trưởng tốn điện hạ vẫn còn khỏe mạnh, thần sắc cũng hồng hào!"
Vân Quán Ninh thở phào một hơi, lúc này nàng mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút: "Chưởng quỹ, đa tạ ngươi vì mọi thứ."
"Lòng tốt của người nhất định sẽ được đền đáp, trước mắt ta không có thì giờ nói nhiều, đợi ta trở về sẽ thưởng cho ngươi."
Nói xong, nàng bèn quay người rời đi.
Nàng dặn Như Ngọc bẩm báo lại với Mặc Diệp, sau đó một mình đuổi theo về phía ngoại thành!
Suốt đường đi, nàng luôn tìm kiếm những dấu vết.
lại khai ra mọi chuyện.
Bà ta cũng không phải không muốn khai nhận, chỉ là trên đầu bà ta có vết thương do bị tên to con kia dùng đá đập xuống, cho nên bà ta mới tạm thời bị mất trí nhớ!
Cho nên tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, bà ta đều không nhớ được...
Nếu Vân Quán Ninh còn ở đây thì nàng còn có thể nghĩ cách khiến bà ta nhớ lại sự việc.
Nhưng Mặc Diệp lại không biết về y thuật.
Hắn chỉ đành dặn Dương Quảng Thăng tiếp tục nhất phu nhân đó dưới địa lao.
Lúc Mặc Diệp đuổi theo Vân Quán Ninh, nàng đã tới chỗ ngọn lửa bị Viện Bảo dùng đất bùn dập tắt, nàng nhặt hòn đá có vẽ hình hổ con trên đó lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng tin Viên Bảo sẽ bình an vô sự!
Nàng cất viên đá vào trong túi, giọng điệu kiên định: "Từ đây đi về phía trước là nơi nào?"