Vân Quán Ninh cười ngọt ngào.
Tay của nàng vươn ra khỏi vai Mặc Diệp và dùng ngón tay chỉ về phía Thái hậu.
“Ý của ngươi là?”
Triệu hoàng hậu chưa từng bị nàng “đánh ngã”, cũng không hiểu ý của nàng là gì.
Mặc Diệp lại rất hiểu ý nàng, hắn chỉ nhìn ngón tay của nàng, mặt vô cảm thay nàng giải thích: "Phỉ bịt miệng, mười vạn lượng vàng bạc."
"Mười vạn lượng vàng bạc ?! Ngươi cướp đấy à?!"
Triệu Hoàng hậu giận dữ.
Bây giờ Mặc Hồi Phong thậm chí còn không thể kiếm nổi được một vạn lượng bạc chứ chưa nói gì đến mười vạn lượng bạc.
Hắn ta không bỏ ra nổi những Triệu hoàng hậu thì có!
Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn, " Mẫu hậu, mấy ngày trước người vừa lấy một trăm vạn lượng bạc của con đi từ chỗ này.”
"Cho dù là tu sửa lại Tích Nguyệt cung thì từng đấy cũng đủ dùng rồi! Lấy ra mười vạn lượng bạc để sửa, đối với mẫu hậu... Không có vấn đề gì lớn, phải không?”
Triệu hoàng hậu:"..."
Bạc thì bà ta có!
Nhưng tiền đã vào túi bà ta rồi thì làm sao mà để Vân Quán Ninh mang đi được?!
Mặc Hồi Phong cũng tràn đầy lo lắng, nhưng hắn ta lại có nỗi khổ khó nói.
Hắn ta biết rằng Mặc Diệp đã giữ hơn một trăm vạn lượng bạc của hắn, sau đó chia cho Vân
Quán Ninh hơn một trăm vạn lượng.
Nhưng nữ nhân này cũng quá tàn nhẫn đi!
Từ nơi này lấy đi một trăm vạn lượng của hắn ta, thế mà vẫn còn mặt mũi muốn bạc của mẫu hậu?!
Xem ra, ban đầu mẫu hậu lấy đi một trăm vạn lượng từ chỗ của nàng thì giờ nữ nhân này muốn phải lấy lại từng chút một!
Cho dù dùng phương pháp nào đi nữa thì một trăm vạn lượng này cũng sẽ nằm trong tay Triệu hoàng hậu và được cất giữ trong một thời gian thôi!
Nhưng cuối cùng, vẫn phải trả lại tài sản cho nguyên chủ” trả lại cho Vân Quán Ninh mà thôi!
Tàn nhẫn, quả thật rất tàn nhẫn!
Trước mặt tất cả khách mời, Mặc Hồi Phong không tự nhiên nói ra được, hắn ta chỉ có thể vẻ mặt táo bón nhìn Vân Quán Ninh mà thôi, "Vân Quán Ninh, người đừng có mà quả đáng!"
“Ta quá đáng ư?"
Vân Quán Ninh lắc đầu, "Nếu các người cho rằng lấy mười vạn lượng bạc là quả đáng vậy thì hai mươi vạn lượng cũng không sao.”
Mặc Hồi Phong thở không ra hơi, suýt chút nữa bị câu nói này của nàng đánh bay đi.
Triệu hoàng hậu muốn dành nhiều thời gian ở với Mặc Hồi Phong và những người khác hơn nữa, thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi nên bà ta không muốn lãng phí thời gian trên người Vân Quán Ninh.
Vì vậy, bà ta khoát tay áo như đuổi ruồi.
"Được, được, được rồi, mười vạn lượng đúng không? Bổn cung sẽ đưa cho ngươi!"
Triệu hoàng hậu tức giận nói: "Đi mau đi."
Bộ dáng chán ghét kia khiến người ta buồn cười.
Vân Quán Ninh cũng không phải là người không biết thức thời."
Nàng nhìn Vân Đinh Lan thật sâu, sau đó cùng Mặc Diệp xoay người xuống đài, Vân Đinh Định nhanh chóng đứng dậy và đi theo bọn họ.
Sự việc hôm nay kết thúc.
Sau khi đưa Vân Đinh Đinh về Phủ Ứng Quốc công, Mặc Diệp nhìn bộ dạng bận tâm của Vân Quán Ninh, quan tâm lo lắng hỏi: “Ninh nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
Tuy nàng nói thế nhưng nàng lại khẽ nhíu mày lại.
Nhìn thôi cũng biết là nàng có tâm sự.
Mặc Diệp đi tới nắm tay nàng: “Ngay cả nói với bổn vương cũng không muốn nói à?”
2
Vân Quán Ninh ghét bỏ đẩy tay hắn ra: “Ngươi làm gì vậy?
"Muốn nói gì thì nói, muốn đi đường thì đi đường, khua tay múa chân làm gì? Đây là đường chính, chàng không sợ người khác đi qua chê cười chàng à?” Nàng lườm hắn một cái.Còn muốn ôm ôm ấp ấp thế thì còn ra thể thống gì nữa?”
"Bổn vương này sợ cái gì đâu?"
Mặc Diệp câu môi đắc ý, "Nàng là vương phi được bổn vương cưới hỏi đàng hoàng mà."
"Ngay cả khi ôm nàng một cái ở ngoài đường, sao người khác dám lấy làm trò cười để cười được chứ?!"
Vân Quán Ninh: "... Từ khi nào mà chàng lại trở nên mặt dày vô sỉ như thế này vậy?”
“Bổn vương học theo nàng.”
Vân Quán Ninh thà lựa chọn im lặng còn hơn là tiếp tục nói chuyện với hắn.
Nàng không hiểu, trong mắt người khác thì hắn là Minh Vương vừa lạnh lùng vừa cao ngạo khó gần nhưng sao giờ ở trước mặt nàng lại giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy?!
Không!
Hắn còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi!
Viên Bảo đã gần bốn tuổi rồi nhưng Mặc Diệp hiển nhiên còn không bằng Viên Bảo...
Nàng đang suy nghĩ, Mặc Diệp đã lại gần: “Ninh nhi, bổn vương có chuyện muốn hỏi nàng.”
“Có chuyện gì nói thẳng luôn đi.”
"Hôm nay nàng nói với Tần Tự Tuyết rằng, 'Mặc Diệp nhà ta' vừa tuấn mỹ vô song, vừa tinh thần rạng rỡ, một vẻ đẹp rực rỡ đẹp nghiêng nước nghiêng thành...”
Hắn dừng lại, quay lại nhìn khuôn mặt của Vân Quán Ninh.
Mặt Vân Quán Ninh đỏ lên.
Xấu hổ quá!
Nếu không phải nàng muốn làm tức chết Tần Tự Tuyết thì nàng thề rằng cả đời này nàng sẽ không bao giờ nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy!
“Ninh nhi, trong lòng nàng nghĩ bổn vương thật sự tốt như vậy sao?”
Mặc Diệp trìu mến nhìn nàng.
Vân Quán Ninh đáp lại cái nhìn “trìu mến”,"Chàng cảm thấy thế nào?"
Hai mắt Mặc Diệp lấp lánh: “Bổn vương cảm thấy, trong lòng nàng bổn vương là người tốt nhất trên đời này.”
Vân Quán Ninh muốn phun ra sự kính trọng.
Nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai này của hắn, nàng yên lặng quay đầu đi: “Chàng tự nghĩ mà xem, những lời ta nói đấy có liên quan gì đến chàng không?”
Cách miêu tả của nàng rõ ràng là phù hợp với nữ nhân hơn mới đúng.
Ngoại trừ cái từ “tuấn mỹ vô song”.
“Bổn vương cảm thấy, có một từ hợp mười phần.”
Vân Quán Ninh tỏ vẻ tò mò: “Cái nào?”
“Mặc Diệp nhà ta.”
Mặc Diệp nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Vân Quán Ninh nhìn thấy nụ cười của xuất phát từ tận trong trái tim của hắn, chân thành và sáng rực như thế... Trong một khoảnh khắc, thế giới dường như bị lu mờ.
Nàng nhìn đến ngây người.
Cho đến khi, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Diệp càng ngày càng đến gần.
Ngay lúc nàng chưa kịp phản ứng thì hắn đã mổ nhẹ một cái lên môi nàng.
Hắn “rút lui” rất nhanh.
Giống như một đứa trẻ ngoan với nụ cười ranh mãnh.