Hắn phát hiện, từ sau khi Vân Quán Ninh hết bị cấm túc, số lần nhíu mày của hắn vô cùng nhiều. Bây giờ giữa hai hàng lông mày cũng đã có một lớp vết nhăn nhàn nhạt rồi, đó là do nhíu mày mà thành.
Vào Thanh Ảnh Viện, vẫn là cảnh tượng mẹ hiền con thảo.
Trong lòng Mặc Diệp rất khó chịu.
Thấy hắn đi vào, hai mẹ con đều quay lưng không để ý tới hắn.
Hắn không thể nhịn được nữa, bắt lấy cổ tay Vân Quán Ninh: “Vân Quán Ninh! Bổn vương muốn nói chuyện rõ ràng với ngươi!”
Có lời gì thì nói thẳng ra, cứ bày ra vẻ mặt khó chịu với hắn như vậy, có ý nghĩa gì chứ?
“Ta chẳng có gì để nói với ngươi! Vương gia có gì muốn nói, cứ đi tìm Doanh Vương phi mà nói! Dù sao thì bất kể như thế nào, trong lòng ngươi, ta cũng không hề quan trọng bằng người ta!”
Vân Quán Ninh gạt tay hắn ra.
Lời này, nghe kiểu gì cũng có một chút vị chua.
Mặc Diệp còn chưa nhận ra, trái lại là Viên Bảo đang chống cằm, ánh mắt thích thú đảo qua đảo lại trên mặt hai người.
“Mẫu thân, có lời gì thì nói rõ ràng ra đi, đừng để nghẹn trong lòng.”
Viên Bảo liếc Mặc Diệp một cái: “Nếu ngươi dám ức hiếp mẫu thân của ta, ta sẽ cho nổ banh Thính Trúc Viện của ngươi!”
Nó gác tay sau lưng đi ra, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Mặc Diệp: “…”
Hắn coi như hiểu ra rồi, hóa ra tên nhóc này muốn mua pháo là để phá Thính Trúc Viện của hắn?!
Tên nhóc thối to gan lớn mật này, cái khí thế nghé con không sợ cọp này là học từ ai ra đây?!
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như là học từ hắn…
Mặc Diệp ngừng suy tư, giương mắt nhìn Vân Quán Ninh với sắc mặt lạnh băng, hỏi bằng giọng điệu tốt hiếm khi thấy: “Vân Quán Ninh, rốt cuộc bổn vương đã trêu chọc ngươi thế nào?”
Sao lại phải đối xử với hắn như vậy?!
“Vương gia không có trêu chọc ta, ta cũng không dám làm bộ làm tịch trước mặt vương gia.”
Vân Quán Ninh cười lạnh: “Ta là ai chứ? Ta là Vân Quán Ninh, cũng không phải là Tần Tự Tuyết! Nào dám cáu kỉnh trước mặt vương gia chứ?”
Mặc Diệp cảm thấy lạ lùng khó hiểu, đồng thời cũng ngửi thấy… mùi giấm chua?!