Vân Quán Ninh mỉm cười ôm chầm lấy thằng bé: "Được! Mẫu thân và phụ vương sẽ nghĩ cách, nhanh chóng cho con gặp hoàng tổ phụ được không?"
"Được! Cảm ơn mẫu thân!"
Viên Bảo vô cùng vui sướng!
Thằng bé chìa tay ôm mặt Vân Quán Ninh, hôn mạnh lên đó một cái.
Sau đó lại hôm lên đầu, lên trán, hôn lên hai bên má, hai mắt, chóp mũi, hôn cả dưới cằm, sau đó mới hài lòng cuộn tròn trong lòng Vân Quán Ninh.
Thằng bé giống như chú mèo con lười biếng, ông chặt lấy eo Vân Quán Ninh: "Mẫu thân, con nhớ người lắm."
Giọng nói nỉ non làm trái tim Vân Quán Ninh tan chảy.
Nàng ôm chặt Viên Bảo, giọng điệu hơi nghẹn ngào: "Mẫu thân cũng nhớ con lắm"
"Sau này sẽ không xa nhau nữa có được không?"
"Được!"
Viên Bảo hoàn toàn yên tâm, ỷ lại nằm nhoài trong lòng Vân Quán Ninh, thế nào cũng không chịu buông tay.
Thấy dáng vẻ mẹ con hai người nương tựa nhau như vậy, trong lòng Mặc Diệp vô cùng khó chịu.
Mấy năm nay bởi vì sự hời hợt của hắn, Vân Quán Ninh và Viên Bảo sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ hắn đã dốc hết sức bù đắp, nhưng vẫn không thể bù đắp những thứ đã mất đi ngần ấy năm trong lòng Viên Bảo, đó là những ngày tháng không có phụ thân.
Hốc mắt hắn cũng chua xót, vội giang cánh tay rộng lớn ra ôm hai mẹ con họ vào lòng.
Cái ôm vững chắc ấm áp khiến Vân Quán Ninh cuối cùng cũng có cảm giác được an ủi.
"Được! Nếu Viên Bảo cũng quyết định rồi, vậy phụ vương nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
Mặc Diệp khẽ lau nước mắt trên mặt Vân Quán Ninh, giọng điệu trầm thấp đầy mạnh mẽ: "Từ nay về sau có bổn vương ở đây, nhất định sẽ không để bất kỳ ai động đến một sợi tóc của hai người!"
"Ninh Nhi nàng yên tâm, bổn vương chắc chắn sẽ bảo vệ con trai chúng ta thật tốt."
Và còn bảo vệ nàng thật tốt.
Hắn nhất định sẽ bảo vệ mẹ con hai người chu toàn!
Những lời sến súa như vậy Mặc Diệp không thể nào nói ra trước mặt con trai được. Vân Quán Ninh có thể cảm nhận được tấm lòng của hắn, nàng không nói nhiều, chỉ gật đầu "Ừ". một tiếng.
Ban đầu còn muốn "ngược" đồ khốn Mặc Diệp này một trận, nhưng xem ra khoảng thời gian này quả thật biểu hiện của hắn rất tốt, trái lại nàng cũng không đành lòng.
Nàng không nói gì, nhưng Viên Bảo lại lẩm bẩm vài tiếng.
Thằng bé ngóc đầu dậy từ trong lòng Vân Quán Ninh, nói: "Phụ thân giả, có phải người còn gì đó chưa nói xong không?"
"Hửm?"
Mặc Diệp không hiểu.
Viên Bảo "tốt bụng" nhắc nhở hắn: "Có phải người quên rồi không?"
"Chẳng hạn như mẫu thân con?"
Mặc Diệp: "..."
Hắn đã hiểu ra rồi, không biết làm thế nào nhìn thằng bé nói: "Còn nhỏ mà ranh ma quá."
Bị ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói" của con trai bao vây, hắn chỉ có thể ho nhẹ một tiếng: "Bổn vương chắc chắn sẽ bảo vệ con và mẫu thân con thật tốt!"
Bây giờ Viên Bảo mới hài lòng.
Thằng bé gật đầu nói: "Như thế còn được!"
Vân Quán Ninh bị cha con hai người chọc cười.
Xe ngựa lắc lư một chút, Viên Bảo rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Thằng bé nắm chặt tay áo Vân Quán Ninh, cho dù trong lúc ngủ mơ, cơ thể nhỏ bé cũng cuộn tròn lại.
Vân Quán Ninh lại đau lòng buồn bã.
"Ta xin thề, sau này chỉ cần ta còn chút sức lực, ta nhất định sẽ không vứt bỏ Con trai nữa!"
Trước đây cảm thấy mình không thể bảo vệ được con trai, vì an nguy của thằng bé nên mới chia cách nàng và Viên Bảo.
Nhưng bây giờ nàng hiểu rồi, cả nhà sống cùng nhau mới đúng là niềm vui của cuộc đời.
Nguy hiểm thì có làm sao?
Nàng sẽ loại bỏ tất cả nguy hiểm xung quanh Viên Bảo!
Những âm mưu toan tính thì thế nào?
Nàng sẽ dốc hết sức lực, bảo vệ con trai bằng cả tính mạng!
Trước đây nàng nhẹ dạ, sau này và con trai... nàng sẽ có ý chí sắt đá, cho dù là ai cũng đừng hòng làm hại con trai nàng, đừng hòng gây chuyện với con trai nàng!
Mặc Diệp ôm chặt hai mẹ con nàng, im lặng bày tỏ thái độ của mình.
Hắn hết sức ủng hộ quyết định của Vân Quán Ninh!